Buổi sáng ngày hôm sau Nicole đã dậy rất sớm để làm bữa sáng cho Lâm Trạch Dương.
“Quả trứng này cô chiên kĩ quá. Tôi cũng không thích ăn bánh mì, lần sau cô hãy chú ý nhiều hơn.” Lâm Trạch Dương vừa ăn vừa bắt bẻ.
Nicole vội vàng đứng nghiêm người, nghiêm túc nói: “Tôi biết rồi, về sau tôi sẽ chú ý nhiều hơn.”
Lý Tuyết Tình đứng ở một bên nhìn thấy cảnh này, cô không thể không lắc đầu. Lâm Trạch Dương hoàn toàn đã coi người ta thành nữ người hầu mà sai khiến rồi. Người xinh đẹp như vậy lại còn là người nước ngoài, làm sao có thể nguyện ý làm chuyện này chứ?
Sau khi đưa Nicole trở về khách sạn xong Lâm Trạch Dương liền đi đến công ty.
Lâm Phi vừa bước vào công ty đã nghe thấy người bên trong đang bàn luận về Nicole rồi.
“Mọi người có biết gì không, Nicole đã đến Hoa Hạ của chúng ta rồi đấy. Không biết bây giờ Nicole đang ở đâu, không biết cô ấy đã quen thuộc với Hoa Hạ chúng ta chưa nữa. Thật là thương cho Nicole của chúng ta quá đi mất.”
“Nói đi nói lại thì vé buổi gặp mặt của Nicole rốt cuộc còn cách nào để săn vé không nhỉ? Tôi đã nhờ rất nhiều quan hệ của bạn bè mà bây giờ một chiếc vé tôi cũng không lấy được. Huhu khóc chết tôi mất.”
“Làm sao mà còn vé trống được chứ! Cậu phải biết người đó là Nicole đó!”
Lâm Trạch Dương lắc lắc đầu, anh không quan tâm đến những người này nữa mà tiếp tục làm việc của chính mình. Lâm Trạch Dương vừa ngồi xuống thì có một giọng nói âm dương quái khí vang lên.
“Sao rồi Lâm Trạch Dương, vé buổi gặp mặt của Nicole anh đã lấy được chưa thế? Ba ngày nữa là buổi gặp mặt của Nicole đã bắt đầu rồi, chắc là anh sẽ không phải không có cách nào lấy được vé chứ haha.”
Mã Kiến đứng trước mặt Lâm Trạch Dương, hắn ta còn ra vẻ với anh.
Không lâu trước đó, Lâm Trạch Dương và Mã Kiến đã đặt cược rằng nếu Lâm Trạch Dương không có vé vào buổi gặp mặt của Nicole thì anh sẽ phải rời khỏi công ty, vĩnh viễn không được gặp lại Tạ San San.
“À, suýt chút nữa thì tôi quên mất vé vào cửa. Sáng nay lúc Nicole làm bữa sáng cho tôi, tôi nên hỏi cô ấy mới phải. Nhưng mà cũng không cần vội, lần sau cô ấy đến nhà tôi dọn dẹp thì tôi sẽ bảo cô ấy mang theo vé vào cửa vậy.”
Lâm Trạch Dương gần như đã quên mất chuyện này.
“Hả?” Mã Kiến cho rằng bản thân mình nhất định đang nằm mơ, hắn ta vừa nghe được Lâm Trạch Dương nói gì chứ.
“Anh có phải nằm mơ hay bị mắc chứng hoang tưởng không thế? Cái gì mà Nicole làm bữa sáng cho anh rồi dọn dẹp nhà cửa cho anh chứ. Thật sự là buồn cười chết mất haha. Đến vé vào cửa còn không có được mà lại nói lời làm người ta chết cười như vậy chứ. Tôi phục anh rồi đấy Lâm Trạch Dương.” Mã Kiến cảm thấy Lâm Trạch Dương bị điên rồi.
Lâm Trạch Dương nhún vai, làm ra vẻ không quan tâm. Chẳng nhẽ anh còn phải nói với Mã Kiến rằng tất cả điều này đều là Nicole đòi làm sao?
Mã Kiến nhìn thấy dáng vẻ thờ ơ của anh lại càng tức giận hơn, hừ lạnh một tiếng: “Anh cứ đợi đấy, hai ngày sau nếu anh không lấy ra được vé vào cửa của buổi gặp mặt thì anh sẽ biết tay tôi.”
Sau khi Mã Kiến rời đi, Tạ San San vội vàng chạy đến, cẩn thận nói với Lâm Trạch Dương: “Lâm Trạch Dương, tôi biết anh vừa nãy cố ý chọc tức Mã Kiến nhưng anh và Mã Kiến đã đánh cược với nhau rồi. Tên đó là một kẻ lòng dạ hẹp hòi, nếu anh không lấy được vé vào cửa thì hắn ta nhất định sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”
Đương nhiên Lâm Trạch Dương lại bày ra dáng vẻ không quan tâm gì.
Tạ San San nhìn thấy dáng vẻ này của anh, nhìn không được mà cắn chặt môi. Cô giống như đã hạ quyết tâm nói: “Lâm Trạch Dương, anh yên tâm đi. Việc này tôi sẽ giải quyết cho.”
Thì ra Tạ San San có một người bạn muốn nhường lại hai vé, chỉ là giá vé cao đến cắt cổ, mua vé cần đến hai tháng lương của Tạ San San. Nhưng bởi vì Lâm Trạch Dương, Tạ San San quyết định dốc hết toàn bộ sức lực.
Lâm Trạch Dương không biết chuyện này, vậy nên anh cũng không nói gì cả.
Sau khi tan làm anh đi đến khách sạn mà Nicole đang ở.
Chỉ là lúc này trong phòng có thêm rất nhiều người. Một trong số đó là người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi đối diện với Nicole.
“Nicole, tôi rất lo lắng cho cô. Đây là lần đầu tiên cô đến Hoa Hạ vậy nên tôi nhất định phải bảo vệ an toàn cho cô. Những người này là vệ sĩ tôi thuê cho cô, bọn họ đều là cao thủ võ thuật có thể bảo đảm được an toàn của cô.”
Người đàn ông ngồi trước mặt nhìn cô ấy với nụ cười trên môi và nói.
Người đàn ông trẻ tuổi này là người Hoa Kỳ, tên là Jack. Người này ở Hoa Kỳ cũng được coi là một thiếu gia rất có địa vị. Cậu ta rất thích Nicole, Jack giống như một kẻ bám đuôi lúc nào cũng theo sau Nicole.
Nói đi cũng phải nói lại, tên Jack này cũng có chút bản lĩnh. cậu ta thân thuộc với Hoa Hạ lại còn rất đẹp trai. Có lẽ bởi vì điều này mà Jack cảm thấy bản thân mình có thể theo đuổi được Nicole.
Nicole vốn dĩ đang có chút lơ đễnh, lúc đấy cô ấy lại nhìn thấy Lâm Phi đi đến, Nicole liền vội vàng nhảy ra khỏi ghế ngồi nhào vào lòng Lâm Trạch Dương, mặt tràn đầy hưng phấn mà nói: “Lâm Trạch Dương, cuối cùng anh cũng đến rồi!”
Jack trong nháy mắt nhíu mày lại. Mặc dù Nicole vui vẻ hoạt bát nhưng lúc bình thường cô ấy rất biết giữ khoảng cách với người khác. Bản thân cậu ta thân quen như vậy với Nicole rồi mà ngay cả tay Jack, Nicole cũng chưa từng chạm qua. Bây giờ cô ấy lại nhào vào trong lòng người khác thế kia.
“Nicole, người này là?” Trong khi nói chuyện, Jack không nhịn được mà liếc nhìn Lâm Trạch Dương từ trên xuống dưới. Cậu ta không nhìn thấy trên người Lâm Trạch Dương có một điểm gì đặc biệt, chỉ cảm thấy đây là một người hết sức bình thường.
“Jack, tôi không cần vệ sĩ của cậu nữa đâu. Đây là Lâm Trạch Dương, cũng chính là vệ sĩ của tôi.” Nicole tự hào nói với Jack, một tay của cô ấy còn đang kéo tay của Lâm Trạch Dương.
Sắc mặt của Jack càng thêm khó coi
Vệ sĩ lại là người Hoa Hạ tay chân nhỏ bé như vậy, có thể bảo vệ tốt Nicole sao.
“Nicole, cô không thân thuộc với Hoa Hạ hơn nữa người Hoa Hạ có rất nhiều người là kẻ lừa đảo. Đúng là trong Hoa Hạ có cao thủ thế nhưng cao thủ không phải tùy tiện một chỗ là có thể thấy được. Cô đừng để bị người khác lừa.”