Nhiều khi để phán đoán năng lực của một người như thế nào thật ra cũng không phải chuyện khó khăn, chỉ cần đẩy người đó vào một hoàn cảnh khẩn cấp, để họ phải đưa ra một lựa chọn, như vậy có thể biết được năng lực của người này thế nào. Bởi vì những cảm xúc tiêu cực như khẩn trương, sợ hãi gì đó thường ảnh hưởng đến phán đoán của một người. Mà có thể đưa ra lựa chọn chính xác trong hoàn cảnh như vậy thì chứng tỏ người đó có năng lực.
Không bao lâu sau, tốc độ tàu chậm lại, loa phát thanh vang lên thông báo sắp tới trạm kế tiếp.
Xe lửa sắp vào trạm.
Trận so tài này sẽ chấm dứt khi xe lửa dừng hẳn, khi mà bà cụ rời khỏi toa hành khách này.
Lúc này, bà cụ đã đứng ở ngoài cùng toa xe, chuẩn bị xuống xe lửa. Mà từ lúc bắt đầu, Văn Ca cũng không có động tác gì, giống như muốn nhận thua.
Lâm Trạch Dương đứng lên khỏi chỗ ngồi, đi về phía bà cụ.
Khi đi đến bên cạnh bà, Lâm Trạch Dương cố ý khom thân mình xuống, sau đó nói: "Bà cụ, cái túi này có phải của bà không?"
Bà cụ sửng sốt một chút, sau đó vội vàng nhận cái túi, nói: "Là của tôi, là của tôi, cảm ơn, cảm ơn. Không biết có chuyện gì nữa, không hiểu sao đồ đạc của tôi luôn rơi trên mặt đất."
Bà cụ ôm chặt cái túi màu đen vào lòng, lúc này đây bà cũng không bỏ cái túi vào trong bao nữa, có vẻ cẩn thận hơn rất nhiều. Sau đó, lại nói mấy tiếng cảm ơn với anh, khi xe lửa dừng bà thì vội vàng rời khỏi xe lửa.
Lâm Trạch Dương trở lại chỗ cũ, sau đó ngồi xuống bên cạnh Văn Ca.
"Như vậy, hiện tại dựa theo quy định, có phải người của Khổng Môn các anh nên rời khỏi xe lửa này không?" Lâm Trạch Dương nhìn về phía Văn Ca, vẻ mặt có vẻ rất bình tĩnh.
"Yên tâm, Khổng Môn chúng tôi tuyệt đối là một môn phái có uy tín nhất. Khổng Môn chúng tôi chính là dựa điều này để tồn tại. Nhưng…” vừa nói chuyện, khóe miệng hắn vừa vểnh lên, vẻ mặt đắc ý.
Lâm Trạch Dương trợn mắt, trên mặt xuất hiện vẻ mê man, nói: "Nhưng cái gì? Các anh còn muốn ra tay với bà cụ kia?"
"Ha ha đương nhiên sẽ không. Bởi vì bọn tôi đã sớm ra tay với bà cụ kia rồi. Trận so tài này là anh thua, tiểu lão đệ Lâm Trạch Dương, ha ha." Vừa nói chuyện, Văn Ca chậm rãi lấy một cái túi màu đen từ trong ngực mình ra.
Lâm Trạch Dương lại nhăn lông mày chặt hơn, dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía hắn.
Văn Ca nhún vai, nói: "Anh cho là vừa rồi khi xe lửa tiến vào đường hầm bọn tôi sẽ không biết? Anh cho là tại sao ba tên cướp kia lại xuất hiện chứ?"
"Không xong, ba tên cướp kia nhảy xuống xe lửa, bỏ trốn." Đúng lúc có một người bán hàng đẩy xe đi tới.
Người bán hàng này đeo một cái tai nghe, bên trong tai nghe có âm thanh vang lên. Người khác đương nhiên không nghe được âm thanh bên trong tai nghe, nhưng tất nhiên Lâm Trạch Dương có thể nghe được.
Hóa ra, hóa ra tất cả những thứ này đều là kế hoạch của nhóm người Khổng Môn. Ba tên cướp kia xuất hiện chỉ vì muốn dời đi lực chú ý của Lâm Trạch Dương, Văn Ca kia thật đúng là cái gì cũng có thể lợi dụng được.
Lúc này, tầm mắt của Lâm Trạch Dương vừa vặn quét một vòng chung quanh, vừa mới dừng trên người đứa trẻ kia. Đứa trẻ kia cũng nhìn về anh, nhưng trên mặt làm sao còn có cái gì mà chán nản thù hận chứ, mặt đứa trẻ đắc ý, thậm chí còn làm mặt quỷ với anh.
Lâm Trạch Dương không khỏi hít vào một hơi thật sâu, không nói những người của Khổng Môn này có thủ pháp thế nào, nhưng kỹ xảo biểu diễn thật sự là không còn gì để nói, nếu bọn họ đi đóng phim, anh tin tưởng người Trung Quốc chắc chắn có thể nhận lấy tất cả giải ảnh đế của quốc tế.
"Như vậy, dựa theo quy định kế tiếp, Khổng Môn chúng tôi muốn làm gì anh cũng không thể ngăn cản, chính là…” Văn Ca nhìn về phía Tiểu Hoa. Ý tứ thực rõ ràng, hắn vẫn muốn trộm tiền trên người Tiểu Hoa, đây là đánh cuộc giữa hắn và Lâm Trạch Dương.
Đương nhiên, nếu chỉ vì trộm một chút tiền kia trên người Tiểu Hoa, làm ra nhiều chuyện như vậy chắc chắn là không đáng, thậm chí có thể nói là thua thiệt lớn.
Nhưng Văn Ca, thậm chí là tất cả đệ tử của Khổng Môn, lúc này đều cảm thấy không thiệt thòi. Một chút cũng không lỗ, chuyện này nếu truyền ra ngoài, sẽ có ích cho tiếng tăm của Khổng Môn.
Tính đi tính lại, những tính toán này thật đúng là tài tình, ngay cả một đệ tử thế gia xuất sắc như thế cũng thất bại trước Khổng Môn bọn họ. Chỉ dựa vào điểm này, đối với Khổng Môn mà nói chính là một chuyện chỉ kiếm lời chứ không lỗ vốn.
Tu...tu…tu.
Tiếng kêu của xe lửa vang lên, xe lửa đã đạt tới tốc độ cao nhất, nhanh chóng rời khỏi nhà ga vừa rồi. Nói cách khác, hiện tại cho dù Lâm Trạch Dương làm gì cũng không có biện pháp xoay chuyển tất cả những thứ này.
"Phải không?" Lâm Trạch Dương cuối cùng cũng phát ra âm thanh, trên mặt lại xuất hiện tươi cười.
"Anh cười cái gì?" Văn Ca nhíu mày lại, không hiểu sao, hắn đột nhiên cảm thấy có điều không lành, bắt đầu cẩn thận hồi tưởng toàn bộ quá trình, thế nhưng hình như cái gì cũng không làm sai nha.
Đột nhiên Văn Ca không nhịn được trừng lớn mắt. Hắn nhớ ra rồi, sau khi trận đánh cuộc bắt đầu, Lâm Trạch Dương đi vệ sinh một lần. Lúc đó hắn cũng không hiểu, không biết tại sao anh lại muốn đi vệ sinh, hơn nữa giống như cái gì cũng không làm. Hắn nghĩ đến đây, vội vàng mở cái túi màu đen ra.
Sau đó Văn Ca lập tức ngây ngốc ở đó.