Văn Ca là một Không Môn tử giàu kinh nghiệm, sao mà không biết Lâm Trạch Dương nghĩ gì.
Thậm chí cái lúc Văn Ca đề xuất ván bạc này, hắn biết Lâm Trạch Dương cũng sẽ quyết định như thế, nên hắn mới làm vậy.
Vậy nên hắn đã chuẩn bị kỹ hơn cũng vì tình huống bây giờ.
Văn Ca nhìn thoáng qua bà lão ngồi bên cạnh mình, lại liếc nhìn Lâm Trạch Dương, không kìm được mà nở một nụ cười mỉa mai.
Đương nhiên là Lâm Trạch Dương cũng nhìn thấy nụ cười đó, nhưng anh chẳng quan tâm. Vẻ mặt anh vẫn rất bình tĩnh, cả người lặng lẽ đứng yên đấy không nhúc nhích.
Đoàn tàu tiếp tục chạy về phía trước, một hồi lâu sau vẫn chưa có chuyện gì xảy ra.
Lâm Trạch Dương lại nhắm mắt. Anh không quan tâm tới bà lão này quá nhiều. Đối phương sẽ không ra tay vào lúc này, nếu đặt sự chú ý lên bà lão chỉ tổ khiến bản thân trúng kế của bọn chúng, lãng phí tinh thần lực của mình. Mục đích của đối phương cũng chỉ có thế thôi.
Quả nhiên, một lúc sau, Văn Ca cau mày lại, lại quay sang nhìn Lâm Trạch Dương. Hắn không kìm được mà hít một hơi, vẫn không thể ngờ được Lâm Trạch Dương lại có thể bình tĩnh tới mức này.
Từ khi cuộc tỷ thí này diễn ra, Văn Ca vẫn luôn tính toán cho Lâm Trạch Dương. Rất nhiều người cho rằng một cuộc tỷ thí, hay nói là trận chiến, chính là đang so sánh thực lực của từng cá nhân. Mà trong suy nghĩ của hầu hết mọi người, thì thực lực cá nhân chẳng qua chỉ có sức chiến đấu thôi.
Nhưng một trận chiến thật sự nào có dễ ăn như vậy! Thực lực gồm rất nhiều thứ, nhưng chủ yếu vẫn là chiến thuật tâm lý!
Văn Ca đã vận dụng điều này cực kỳ tốt. Đầu tiên, hắn cho người của Không Môn giả vờ ra tay với Lâm Trạch Dương, khiến anh rơi vào trạng thái hoảng loạn. Sau đó, chuyện hắn cần làm tiếp theo là gia tăng áp lực tâm lý lên Lâm Trạch Dương. Một người đang trong trạng thái hoảng loạn như thế thì chắc chắn sẽ đưa ra những phán đoán sai lệch.
Tuy nhiên.. . Tới bây giờ thì Văn Ca vẫn chưa tìm thấy sơ hở của Lâm Trạch Dương.
Hắn hít vào một hơi, dời tầm mắt đi. Nếu không tìm ra được sơ hở, vậy thì Văn Ca hắn sẽ chủ động đi kiếm, thậm chí là tự tạo ra!
…
Phía trước đột nhiên im lặng. Bởi vì có hai người đàn ông to lớn đang tiến về phía này. Cả hai người kia cao hơn một mét tám mươi, dáng người vạm vỡ. Bọn họ đều để đầu trọc, trên người còn có cả hình xăm, vẻ mặt thì dữ tợn. Quan trọng nhất vẫn là mùi rượu nồng tản ra từ người họ, hai con mắt thì đỏ bừng lên, nhìn là biết đã uống không ít rượu rồi.
Đối với những kẻ như vậy, hầu hết người bình thường sẽ né xa ra một chút, chẳng ai muốn trở thành người xui xẻo bị đánh cả.
Lâm Trạch Dương nhìn hai người này là đã biết người do Không Môn phái tới. Rõ rồi, những kẻ này muốn cướp tiền của bà lão ngồi bên cạnh anh. Để thu hút sự chú ý của anh thì chúng buộc phải tạo ra khung cảnh hỗn loạn như vậy.
Anh hiểu rõ, nhưng vẫn không biết hai cái người cao to kia sẽ làm gì để gây sự với anh.
Lâm Trạch Dương thoải mái tựa vào chỗ ngồi, cứ như thể anh chẳng hề quan tâm tới hai người kia vậy.
Bọn chúng đi tới chỗ của Lâm Trạch Dương, nhìn thẳng vào anh. Một kẻ kiêu ngạo nhìn anh mà hỏi: "Mày nhìn cái gì? Muốn đánh nhau à thằng oắt?
Trong phút chốc, ánh mặt của những người xung quanh đổ dồn vào Lâm Trạch Dương, trong đó tràn ngập sự đồng tình. Chàng trai này sao mà xui xẻo thế, lại bị hai kẻ này chọn trúng?
Lâm Trạch Dương nhìn hai người đàn ông kia, nói: "Tôi chẳng nhìn gì cả, nên không có đánh nhau ở đây đâu."
Mấy người xung quanh nghe thấy thì trợn tròn mắt. Sao chàng trai này nói chuyên… ngạo mạn như thế? Lẽ nào không sợ sao?
Quả nhiên, hai kẻ kia nghe xong thì tức giận mắng anh: "Mẹ kiếp! Thằng oắt mày muốn chết đúng không? Dám nói chuyện với bọn tao như thế à? Biết tụi này là ai không? Hả?"
Lâm Trạch Dương lại lắc đầu: "Sao mấy người như các anh cứ thích hỏi ba cái câu như này nhỉ? Có phải là đồ ngốc không thế? Tôi hôm nay mới gặp hai người lần đầu, sao mà biết được?"
"Mày! Mày chán sống rồi đúng không?" Hai người đàn ông kia trừng mắt, chuẩn bị ra tay với Lâm Trạch Dương.
Những người bên không kìm được mà nhắm mắt lại, không dám xem tiếp chuyện gì sẽ xảy ra.
Á!
Đột nhiên có hai tiếng hét thảm thiết vang lên.
Lâm Trạch Dương vung tay, nắm lấy cổ tay của chúng. Trong nháy mắt, chúng như biến thành hai đứa trẻ để cho người ta bắt nạt. Vẻ mặt thống khổ, cả người cúi xuống, như sắp quỳ xuống trước mặt anh.
"Làm cái gì đấy? Mấy người đang làm gì đấy?" Một tiếng hét khác vang lên, theo sau đó là tiếng bước chân vội vã chạy tới.
Có hai cảnh sát đang chạy về phía này.
Lâm Trạch Dương nhướn mày, nhanh chóng hiểu ra ý đồ của ván bài này. Ra là thế!
"Mấy cậu đang làm cái trò gì đấy hả?" Vị cảnh sát tiến tới, thì nhìn thấy hai người đàn ông cao to đang quỳ trước mặt Lâm Trạch Dương, vẻ mặt đau đớn. Nhưng tình huống có vẻ khác với tố cáo họ nhận được. Không phải là có hai gã đàn ông say rượu lên quấy rối hành khách à?
"Anh cảnh sát, mau tới cứu tôi. Thằng oắt này bắt nạt chúng tôi, nó còn đánh chúng tôi đây này." Một trong hai người vội la lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!