Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều không chú ý tới một chi tiết.
Đương nhiên, những việc đã xảy ra vào hiện giờ đã đủ khiến họ choáng váng, làm sao họ có thể nhận ra những chi tiết nhỏ đó.
Từ sau khi Lâm Trạch Dương duỗi ngón tay ra nói hai chữ “một phút” cho đến thời điểm mà khẩu súng cuối cùng trong tay bốn người bọn họ rơi xuống đất, một phút đã trôi qua, đúng một phút, không thừa một giây, cũng không thiếu một giây.
Có lẽ những người có mặt ở đây cũng không biết điều này có ý nghĩa gì, họ chỉ cho rằng Lâm Trạch Dương dùng tay không trong khoảng thời gian ngắn đã hạ gục được bốn tay súng, thật khó tin, giống như trong phim vậy.
Cho nên, họ thậm chí còn không biết Lâm Trạch Dương có khả năng kiểm soát thời gian, tất cả điều nằm ngoài dự đoán, cho dù trình độ sử dụng chính xác tối mức nào, thì loại năng lực này cũng rất đáng sợ.
Tất nhiên, những điều này không quan trọng với những người có mặt ở đây. Điều quan trọng là một mình Lâm Trạch Dương đã giải quyết hết bốn tay súng
Sau khi nghe Lâm Trạch Dương nói xong câu đó, bốn tay súng đều nhịn không được nuốt nước miếng. Suy đoán của bọn họ hóa ra là thật, vừa rồi Lâm Trạch Dương chỉ cần xé rách ống tay áo mình, sau đó dùng nó cắt đứt cổ tay của bọn họ.
Đây chính là Trích Diệp Phi Hoa giết người trong truyền thuyết.
Bốn tay súng đều là người có kinh nghiệm lão luyện, đã thấy qua không ít chuyện, cho nên rất rõ ràng loại năng lực này đại biểu cho điều gì.
Rất nhiều người đều cho rằng vào thời đại của vũ khí nóng, những võ phu thuần túy đã không còn tạo được sức ảnh hưởng nào nữa. Nhưng bốn tay súng đã nhìn qua thế giới rộng lớn này lại biết, không phải như vậy.
Trừ khi là khoảng cách giữa hai bên hơn hai cây số và bọn họ đang ở trên một vùng đất thoáng đãng rộng rãi, kẻ truy đuổi mới có thể giết chết một cao thủ võ thuật chân chính. Còn nếu như khoảng cách của hai bên ít hơn hai cây số, thì…
Thì không thể nghi ngờ, Lâm Trạch Dương là cao thủ võ học, mà khoảng cách hiện tại của bọn họ…
Bốn tay súng này biết bọn họ đã không còn bất cứ cơ hội nào, cho dù bọn họ mỗi người có thêm một khẩu súng để sử dụng, cho dù bọn họ đã được huấn luyện có thể dùng súng bằng cả tay trái và tay phải.
"Đưa tiền cho tôi đi, sao anh còn đứng thất thần ở đó?" Ngay vào lúc bầu không khí ở hiện trường căng thẳng đến cực độ, giọng nói của Lâm Trạch Dương lại vang lên, đồng thời tay anh đã đưa về phía Trương Dân.
Khóe miệng của bốn tên sát thủ giật giật, tên này không phải thật sự muốn hơn một trăm tệ kia chứ? Cao thủ như vậy mà lại quan tâm đến hơn một trăm tệ sao?
Trương Dân cũng sửng sốt một lát, rồi sau đó vô thức lấy ví của mình ra. Nhưng bởi vì tay hắn quá run, nên hắn làm sao cũng không thể lấy tiền ra được.
Cuối cùng, Trương Dân đành phải cho bàn tay lớn vào móc một cái, đem hết đống tiền nhét bên trong ra.
"Đều cho tôi à." Đôi mắt Lâm Trạch Dương không khỏi sáng lên khi nhìn đống tiền màu đỏ.
“Của cậu đây.” Trương Dân thậm chí còn không biết mình đang nói cái gì.
Lâm Trạch Dương vội vàng cầm lấy tiền, sau đó cẩn thận từng li từng tí cất đi, còn dùng vẻ mặt cảnh giác nhìn Trương Dân nói: "Là anh đã nói anh cho tôi, tôi không hề ép buộc anh đâu đấy, anh không được đòi tôi lại tiền đâu."
"Không đòi, không đòi, không đòi." Trương Dân liền vội vàng gật đầu.
Trên mặt Lâm Trạch Dương lập tức lại nở một nụ cười, sau đó đưa tay vỗ vỗ bả vai Trương Dân.
Đôi mắt của Trương Dân một lần nữa trừng lớn, trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi, hắn cảm giác toàn bộ thân thể mình đều cứng đờ và lạnh như băng, ngay cả thở cũng không dám.
“Thân thể anh sao lại lạnh như vậy chứ?" Lông mày Lâm Trạch Dương không nhịn được nhíu lại, sau đó trên mặt lại xuất hiện một nụ cười, nói với Trương Dân: "Xem tiền của anh, à không phải. Nể tình anh thành tâm thành ý như vậy, tôi sẽ không tìm đến làm phiền anh. Nhớ kỹ, đừng có nghĩ đến mảnh đất kia nữa. Nếu không có việc gì nữa, tôi đi trước đây."
Nói xong, Lâm Trạch Dương xoay người, đi về phía trước.
Lâm Trạch Dương đi được mấy bước, đột nhiên dừng lại, chậm rãi quay người.
Trương Dân vừa mới cảm thấy hô hấp thông thuận, lập tức lại cảm thấy khó thở, hắn cảm thấy trái tim mình không thể kiểm soát được nữa. Nếu còn sống qua hôm nay thì nhất định phải đến bệnh viện để kiểm tra một chút xem mình có bị bệnh tim không.
"Cám ơn bữa cơm của anh nhé, ăn rất ngon, lần sau có cơ hội, nhất định anh phải mời tôi ăn cơm đấy." Vẻ mặt Lâm Trạch Dương rất thành khẩn nhìn Trương Dân nói.
Sau đó Lâm Trạch Dương lại xoay người, tiếp tục đi về phía trước.
Mã Hoa cùng lão Cẩu nhìn thoáng qua Trương Dân, lại liếc mắt nhìn bốn tay súng kia, sau đó chạy như bay đuổi theo Lâm Trạch Dương. Bọn họ không phải là Lâm Trạch Dương, nếu như ở cùng một chỗ với năm người này, chính bản thân cũng không biết mình sẽ chết bao nhiêu lần.
Bên ngoài khách sạn Quảng Bắc.
Lưu Cung vốn đã lo lắng đến mức lòng như lửa đốt, thậm chí còn không tiếp tục ẩn núp nữa, không ngừng đi qua đi lại trên đường.
Lâm Trạch Dương ở bên trong năm mươi sáu phút ba mươi bốn giây, nếu như thật sự có chuyện gì thì không phải đã xảy ra rồi sao?
Thế nhưng, thế nhưng bên trong lại không có tiếng động nào.
Đột nhiên.
Ánh mắt Lưu Cung không nhịn được trợn tròn. Đây là khách sạn Quảng Bắc đấy, là khách sạn có cơ sở vật chất tốt nhất toàn thành phố, cho dù bên trong có động tĩnh thì bên ngoài sao có thể nghe thấy được? Lâm Trạch Dương, có phải Lâm Trạch Dương đã xảy ra chuyện gì rồi không?
Nghĩ đến đây, Lưu Cung liền đứng ngồi không yên.
"Tất cả mọi người đều nghe tôi nói, bây giờ đi theo tôi xông vào." Lưu Cung rất lo lắng cho Lâm Trạch Dương, nếu như Lâm Trạch Dương ngay dưới mắt ông xảy ra chuyện gì thì ông sẽ cảm thấy áy náy suốt đời.
Nhưng mà lời này Lưu Cung còn chưa dứt lời, cả người đã sửng sốt. Bởi vì lúc này Lưu Cung nhìn thấy Lâm Trạch Dương, theo sau là lão Cẩu và Mã Hoa.
Lâm Trạch Dương đi phía trước, vẻ mặt thoải mái tự nhiên, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, cười đến mức giống hệt như một kẻ ngốc, giống như một đứa trẻ may mắn có được thứ mình thích.