Cánh cửa từ từ mở ra.
Lâm Trạch Dương, lão Cẩu và Mã Hoa xuất hiện bên ngoài bao phòng*.
*dạng phòng VIP được bao riêng ở nhà hàng.
Nhìn Lâm Trạch Dương, Trương Dân hít một hơi thật sâu, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lâm Trạch Dương. Trong trí tưởng tượng của hắn, Lâm Trạch Dương hẳn là một người đàn ông trung niên nghiêm túc, mạnh mẽ, đôi mắt sắc bén, mang theo vẻ uy nghiêm khó có thể tưởng tượng được.
Trong suy nghĩ của Trương Dân, cuộc gặp gỡ lần này của họ chắc chắn sẽ trở thành cuộc gặp lịch sử của thành phố Quảng Bắc, hai người nhìn nhau rất lâu, nơi ánh mắt giao thoa thậm chí có thể xuất hiện các loại tia sét được miêu tả trong tiểu thuyết.
Cuộc trò chuyện giữa họ chắc hẳn rất bí ẩn và khó hiểu, như lọt vào sương mù, ai cũng say nhưng không phải do uống rượu, mỗi lời họ nói đều ẩn chứa hàm ý.
"Xin chào, anh là Trương Dân. Cảm ơn anh đã mời tôi ăn trưa. Tôi có thể gọi bất cứ món nào tôi muốn trong bữa ăn không? Tôi thích ăn thịt, có thể ăn thêm thịt không?" Lâm Trạch Dương vừa bước vào đã đi về phía Trương Dân với nụ cười trên môi.
Trương Dân sững sờ tại chỗ, Lâm Trạch Dương thoải mái vui vẻ như trở về nhà của mình, không có một chút lo lắng hay thận trọng.
Người này là người vừa mới trải qua hai trận ám sát sao? Người này là người vừa mới đối mặt với hai gã siêu cấp sát thủ sao? Trương Dân cảm thấy có chút mơ hồ.
Mà Lâm Trạch Dương đang nói gì vậy? Tôi không thực sự mời anh đi ăn tối, hiểu không? Đừng ăn nói tùy tiện như vậy. Anh có thể nói điều gì đó bình thường hơn, ý nghĩa hơn được không?
Lâm Trạch Dương phớt lờ Trương Dân, thản nhiên ngồi xuống bên cạnh hắn.
“Các người đứng ngốc ở đấy làm gì, còn không mau ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm, các người không phải nói muốn cùng tôi đến ăn cơm sao, nhớ kỹ, đợi lát nữa ăn nhiều một chút, dù sao chúng ta cũng không cần trả tiền.” Lâm Trạch Dương quay đầu liếc nhìn Mã Hoa cùng lão Cẩu, nhận ra hai người vẫn đứng đó không nhúc nhích, liền vội vàng thúc giục.
Trương Dân nhịn không được nhếch khóe miệng, đây là loại người gì vậy, hắn không phải thật sự muốn đãi anh một bữa, cho dù hắn thật sự mời anh đi nữa, nhưng anh nói như vậy trước mặt người đang mời anh, chẳng lẽ lương tâm không có chút áy náy nào sao?
"Sao trông anh không có vẻ không vui? Anh không muốn đãi chúng tôi bữa tối à?" Lâm Trạch Dương nhìn Trương Dân.
Trương Dân có thể làm gì bây giờ, hắn cũng rất bất lực. Những gì đang xảy ra bây giờ hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn. Vì thế Trương Dân chỉ có thể cắn răng cười nói: "Ăn đi, muốn ăn gì thì ăn."
Sau khi Mã Hoa và lão Cẩu lo lắng ngồi xuống, Lâm Trạch Dương mang thực đơn tới và bắt đầu gọi món.
Trương Dân vẫn không biết nên nói cái gì, đêm qua hắn không ngủ chỉ để chuẩn bị cho Hồng Môn Yến hôm nay, muốn tạo ra bầu không khí căng thẳng cho Lâm Trạch Dương, nhưng ai ngờ rằng Lâm Trạch Dương lại cùng một lúc phá hỏng tất cả mọi thứ.
Vì vậy, Trương Dân chỉ có thể chờ xem chuyện gì xảy ra, để xem Lâm Trạch Dương đang nghĩ gì.
Sau khi đồ ăn được mang lên, Lâm Trạch Dương bắt đầu ăn từng miếng lớn, miệng đầy dầu mỡ, mồ hôi đầm đìa.
Ban đầu, Mã Hoa và lão Cẩu không dám ăn, nhưng dưới sự thúc giục của Lâm Trạch Dương, họ chỉ có thể động đũa, sau đó, vì chưa từng ăn món ngon như vậy, họ bắt đầu quên đi bầu không khí căng thẳng xung quanh, bắt đầu ăn khí thế.
"Sao anh không ăn, không cần khách khí, nếu không đủ, chúng tôi sẽ gọi thêm cho anh." Lâm Trạch Dương đang ăn, nhận ra Trương Dân không hề động đũa, liền nhịn không được. thuyết phục hắn.
Khóe miệng Trương Dân giật giật, chỉ có thể nói: "Cậu ăn đi, tôi ăn rồi.”
Một lúc sau, Lâm Trạch Dương cuối cùng cũng hài lòng đặt bát xuống, sau đó uống một tách trà, rồi nhìn Trương Dân.
Bị Lâm Trạch Dương nhìn chằm chằm, Trương Dân cảm thấy có chút khó chịu, không biết tại sao, đây là sân nhà của hắn, ở thành phố Quảng Bắc, hắn chính là hoàng đế ngầm, nhưng có lẽ ngay từ lúc nhìn thấy Lâm Trạch Dương, mọi việc dường như đã do anh làm chủ.
"Trương Dân, tôi cảm thấy anh là người tốt, sao người bên ngoài lại nói xấu anh như vậy? Rõ ràng anh đã ăn rồi, vẫn còn muốn mời tôi ăn tối. Đây không phải là việc chỉ người tốt mới làm sao. Tôi nghĩ, sở dĩ bọn họ có hiểu lầm với anh, đại khái là bởi vì chưa trực tiếp nói chuyện với anh. Nếu đã như vậy, về sau, anh đừng động tới miếng đất của lão Lâm nữa, vì bữa cơm này tôi sẽ tha thứ cho lỗi lầm trước đây của anh."
Lâm Trạch Dương nhìn Trương Dân với vẻ mặt chân thành, nói.
Trương Mẫn ngây ngẩn cả người, hắn thật sự choáng váng, vì sao Lâm Trạch Dương đột nhiên nói ra chuyện quan trọng như vậy, hắn cứ nghĩ rằng anh đã quên chuyện này rồi chứ.
Thật sự không có chuẩn bị tâm lý, sao có thể đánh lén người ta như vậy.
Nhưng Trương Dân dù sao cũng là Trương Dân, mặc dù vô cùng bất ngờ, nhưng sau một lúc đã bình tĩnh, hắn lập tức khôi phục dáng vẻ thật của mình - một hoàng đế ngầm.
"Lâm Trạch Dương, có lẽ cậu đã hiểu lầm điều gì đó phải không? Hôm nay cậu mới là người cần được tha thứ." Trương Dân nhìn chằm chằm vào Lâm Trạch Dương, đôi mắt giống như của một vị Phật, lúc này lại mang theo sự uy nghiêm không thể xâm phạm của một con hổ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!