Không biết là do tu luyện hay là do hắn đã trải qua quá nhiều gió tanh mưa máu, nhưng khi Lâm Trạch Dương nghiêm túc, trên người hắn luôn có một luồng hơi thở vô hình.
Hơi thở này giống như một ngọn núi lớn, một ngọn núi khổng lồ, cho dù đối mặt với hàng trăm người thì vẫn tràn đầy khí thế, có thể khiến tất cả bọn họ phải cúi đầu.
Hiện trường rơi vào im lặng trong giây lát.
Nhưng suy cho cùng thì ở đây vẫn có hàng trăm người tụ tập, tất nhiên trong đó cũng có một số người nóng nảy, thậm chí một số cố còn tình gây sự để dẫn đến sự việc này.
"Mày là ai? Muốn giết người à? Mày dám giết người sao? Đây là xã hội pháp trị." Lúc này vẫn có người nghĩ đến pháp quyền, nhưng họ không biết rằng hành vi của mình đã vi phạm quy định của pháp luật.
"Mày mau cút ngay đi, chúng tao muốn gặp Nicole và cần câu trả lời của Nicole!" Có người lại hét lên.
Lâm Trạch Dương nhìn thẳng vào người vừa lên tiếng, nói: "Nếu ông còn nói thêm một lời nữa, tôi sẽ khiến cho ông sau này không thể nói được nữa."
Người đàn ông bị Lâm Trạch Dương nhìn chằm chằm, lập tức cảm thấy toàn thân lạnh buốt, trái tim đập mạnh, giống như đang bị một con sư tử nhìn, cúi đầu xuống, cả người co quắp lại.
"Mọi người, đừng sợ hắn ra tay. Cho dù hắn dám ra tay, chúng ta cũng có rất nhiều người, chỉ một mình hắn không thể làm chúng ta sợ hãi!" Có người lại hét lên.
Đúng vậy, bọn họ có cả trăm người thì sao phải sợ một người?
Rất nhanh, mọi người lại ngẩng đầu lên, người bị Lâm Trạch Dương nhìn chằm chằm cũng lấy lại được tự tin, hắn lại nhìn Lâm Trạch Dương nói: "Có bản lĩnh thì tới đánh tao đi."
Khóe miệng Lâm Trạch Dương khẽ nhếch lên đầy chế nhạo, sau đó lao về phía trước, giẫm lên vai mấy người, đáp xuống trước mặt người đó.
“Mày…!” người đàn ông đột nhiên mở to mắt, không ngờ Lâm Trạch Dương thật sự dám xông vào đám người.
"Ông là cái thá gì, ông không xứng nói chuyện với tôi." Lâm Trạch Dương lạnh lùng nói, tay bắt đầu hành động.
Bốp bốp bốp!
Từng cái tát vang lên, Lâm Trạch Dương liên tục tát vào mặt người đàn ông kia. Chẳng mấy chốc, mặt người đó đỏ bừng, sưng tấy, biến thành một cái đầu heo, cổ họng cử động nhưng không thể phát ra được âm thanh nào nữa, chỉ có thể rên rỉ trong đau đớn.
Lâm Trạch Dương đá người này bay ra, sau đó nhìn mọi người nói: "Còn ai có ý kiến gì với tôi nữa không?"
Nhất thời không ai dám lên tiếng, chỉ biết nuốt nước bọt.
Thật là hung hãn, tên này thế mà dám ra tay giữa cả trăm người thế này.
“Anh đánh người ta, tôi sẽ gọi cảnh sát và bắt giữ anh!” Có người lại hét lên.
Lâm Trạch Dương lập tức nhìn về phía người nói, sau đó nhảy lên cao, giẫm lên vai mọi người tiến về phía người đó.
"Anh…" Người này chưa kịp nói câu nào, Lâm Trạch Dương đã tát một cái xuống mặt hắn, người này cũng giống như người trước đó, bị Lâm Trạch Dương đánh đến mức ngã ra đất.
Không gian lại rơi vào im lặng, phải một lúc sau mới có người lên tiếng.
"Chúng tôi không phải tới gây sự, chúng tôi chỉ muốn một lời giải thích từ Nicole, như vậy cũng không được sao? Chúng tôi đã làm gì sai chứ? Chúng tôi chỉ rất thích Nicole mà thôi."
Người đàn ông này nói chuyện nhẹ nhàng hơn rất nhiều, không ai có thể bắt lỗi được. Mọi người đều lập tức gật đầu.
Bốp bốp bốp!
Lại có tiếng bạt tai vang lên, Lâm Trạch Dương lại đi tới trước mặt người này, vung bàn tay lên.
Sau khi hất người đàn ông xuống đất, Lâm Trạch Dương quay trở lại nóc xe. Lần này Lâm Trạch Dương không giẫm lên vai mọi người mà từng bước một đi về phía chiếc xe.
Khi Lâm Trạch Dương tiến về phía trước, mọi người đều dạt ra và rút đi như thủy triều. Họ thật sự sợ Lâm Trạch Dương như sợ sát thần, tên này quả thực là một ác ma.
"Tôi không biết các người có thật sự thích Nicole hay không, cũng không biết vì sao các người lại tới đây, tôi chỉ biết hành vi của các người chính là hành vi của những kẻ ngốc."
Lâm Trạch Dương đứng trên nóc xe nói với mọi người.
"Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là các người không nhận tiền của người khác. Các người cẩn thận nghĩ lại đi, nếu như không phải có người âm thầm bày ra chuyện này, các người làm sao biết Nicole sẽ xuất hiện ở bãi đỗ xe, mấy trăm người làm sao có thể tụ tập một lúc ở chỗ này? Rất rõ ràng, đây là do có người muốn gây sự với Nicole.
Nói xong, Lâm Trạch Dương dừng lại, liếc nhìn mọi người.
Lúc này, tất cả mọi người đều rơi vào trầm mặc.
"Tôi không hề quyến rũ người đàn ông nào, chuyện này tôi sẽ giao cho cảnh sát, sau đó khi biết được sự thật, tôi sẽ công bố và cho mọi người một lời giải thích." Lúc này, cửa xe mở ra, dù bị trợ lý ngăn lại, cô vẫn bước ra ngoài, cô không thể để Lâm Trạch Dương một mình gánh chịu áp lực như vậy.
Vừa rồi mọi người bị Lâm Trạch Dương hung hãn dọa sợ, được xoa dịu nên sự tức giận lòng cũng dần nguội đi, khôi phục lại lý trí, nghe Nicole nói như vậy, bọn họ không còn kích động như trước nữa, tất cả đều liên tục gật đầu.
Chẳng bao lâu sau, bên ngoài vang lên hàng loạt tiếng còi báo động, sau đó rất nhiều cảnh sát lao tới. Cuối cùng, những người này đều lần lượt giải tán.
Ba người vừa bị Lâm Trạch Dương đánh ngã miễn cưỡng chịu đựng đau đớn, muốn cùng đám người kia giải tán, lại bị Lâm Trạch Dương đanh hoà vào đám đông bắt được.
Sau đó, Nicole trở lại khách sạn, đã xảy ra chuyện như thế này, đương nhiên chuyến đi hôm nay phải hủy bỏ.
Lâm Trạch Dương cùng ba người đi đến đồn cảnh sát.
Dù sao Lâm Trạch Dương cũng đã đánh người, tuy rằng đó tình huống đặc biệt, nhưng hắn vẫn phải tiếp nhận điều tra.
Lâm Trạch Dương nộp một khoản tiền phạt nhỏ rồi làm hòa với ba người.
Sau đó, Lâm Trạch Dương nhanh chóng rời khỏi đồn cảnh sát.
Ba người đi về ba hướng. Tuy nhiên, chẳng bao lâu sau, ba người này bất ngờ gặp lại nhau.
"Chết tiệt, tôi bị đánh rồi. Chúng ta phải lấy thêm tiền từ chỗ tên đó." Cả ba người phàn nàn rồi cùng nhau đi đâu đó.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!