Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Bình Vương Thần Cấp - Lâm Trạch (FULL)

 

 

             Một thực tập sinh như Chu Quang còn có thái độ kiêu ngạo như thế, Nicole làm siêu sao quốc tế sao có thể không kiêu ngạo chứ.  

             Nicole cảm thấy sở dĩ bây giờ Lâm Trạch Dương đối xử với mình như vậy là do anh không nhận thức được sức hấp dẫn của mình, không biết mình được người khác yêu thích như thế nào. Cho nên Nicole dừng lại ở một bãi đỗ xe gần đó, rồi mang theo Lâm Trạch Dương đi vào một khu phố mua sắm.  

             Nơi này không phải trung tâm thành phố, nhưng cũng là khu vực trung tâm của quận cho nên người qua lại cũng không ít.  

             Thời điểm Lâm Trạch Dương và Nicole tiến vào phố mua sắm này, có rất nhiều ánh mắt của mọi người xung quanh dừng lại trên người Nicole.  

             Hôm nay Nicole mặc một bộ quần áo rất bình thường, quần jean mực đơn giản, một chiếc áo sơ mi trắng giản dị. Nhưng khi mặc trên người Nicole lại mang một loại khí chất nghệ thuật rất cuốn hút, mang đến cho người loại cảm giác giống em gái nhà bên, rất thoải mái.  

             "Cô muốn mua gì? Tranh thủ thời gian đi." Sau khi đi theo Nicole một đoạn đường, Lâm Trạch Dương phát hiện dường như Nicole không hề nhìn cửa hàng xung quanh, chỉ đi dạo loanh quanh, khiến anh cảm thấy mất kiên nhẫn.  

             Nicole nhìn Lâm Trạch Dương  bằng một ánh mắt xem thường, người kia đúng thật không hiểu thế nào là hạnh phúc, một cô gái xinh đẹp như vậy đi dạo phố cùng anh còn tỏ ra không vui.  

             Không thấy ánh mắt của những người đàn ông xung quanh sao? Hiện tại bổn cô nương chỉ cần nhẹ nhàng kêu một tiếng, làm gì có ai không tự nguyện chạy tới theo bổn cô nương đi dạo phố, ai dám buông nửa câu oán hận chứ, vui vẻ còn không kịp đó.  

             Đột nhiên hai mắt Nicole sáng ngời, nhìn thấy phía trước có một sân khấu nhỏ. Chắc hẳn hôm nay có một cửa hàng nào đó làm hoạt động, bây giờ hoạt động đã kết thúc, nhân viên công tác đang thu dọn đồ đạc.  

             Nicole nghĩ ngợi một lát, vội vàng kéo Lâm Trạch Dương đi tới.  

             Sau đó Nicole để Lâm Trạch Dương đứng ở một bên, Nicole nhanh chóng lại gần nói mấy câu với nhân viên công tác, sau đó Nicole trở về bên cạnh Lâm Trạch Dương, nói: "Anh chờ ở đây, tôi sẽ cho anh xem một thứ."  

             Nicole quyết định hôm nay nhất định phải để Lâm Trạch Dương cảm nhận được sức hấp dẫn của mình dù chỉ một ít, không phải bởi vì danh hiệu siêu sao quốc tế, mà chỉ vì sự quyến rũ độc đáo của riêng cô.  

             Không lâu sau, Nicole đi lên sân khấu một lần nữa, trong tay cô đã cầm một chiếc đàn ghi-ta, ngồi lên chiếc ghế phía trước, sau đó hắng giọng, cũng không nói gì, tiếng nhạc đã vang lên.  

             Trên đường cũng có một số người chú ý tới Nicole, nhưng phần lớn mọi người vẫn cắm đầu đi về phía trước. Vì hiện tại sân khấu gần như đã được dỡ xong cho nên cũng không ai nghĩ rằng sẽ có người biểu diễn ở trên đó.  

             Sau đó, giọng hát giống như âm thanh tự nhiên của Nicole vang lên.  

             "Country Load Takeho!" giống như một dòng chảy trong veo, nhẹ nhàng lướt qua bãi cát mịn, hoặc như cơn gió nhẹ sảng khoái của mùa hè nóng bức, nhẹ nhàng vuốt ve hai má, càng giống như một ly trà sữa được nâng trong lòng bàn tay vào mùa đông, khiến cho người ta cảm nhận được một loại cảm giác ấm áp khi sờ vào.  

             Ngay từ đầu, bởi vì con phố thương mại này thật sự quá đỗi ồn áo cho nên không có mấy người chú ý đến tình huống bên này, chỉ có rải rác vài người dừng chân, nhìn về phía Nicole.  

             Nhưng không lâu sau đã có rất nhiều người tụ lại đây, không kể là người lớn hay trẻ nhỏ, không kể đàn ông hay phụ nữ, bọn họ đều vây lại quanh đây.  

             Vốn nơi này có một khoảng trống rộng để thuận tiện cho mọi người thưởng thức biểu diễn, nhưng hiện tại khu vực này cũng không thể chứa thêm người được nữa, thậm chí ngay cả ngã tư đường rộng lớn cũng đã đầy người đứng.  

             May mắn vừa rồi Lâm Trạch Dương đã chọn một vị trí tốt, nếu không thì lúc này có khả năng sẽ bị người khác đẩy ra ngoài.  

             Điều kỳ lạ là rõ ràng rất nhiều người cùng tụ lại như vậy nhưng không hề phát ra âm thanh gì, dường như toàn bộ ngã tư đường đều chỉ còn lại tiếng đàn đàn ghi-ta cùng giọng hát của Nicole.  

             Dần dần, thậm chí Lâm Trạch Dương còn phát hiện có một số người đã nhắm hai mắt lại, trên mặt cũng có nước mắt chảy ra. Rất nhiều người nghe không hiểu tiếng Anh, không biết ý nghĩa của lời hát nhưng dường như đều cảm nhận được một tia nhớ nhung trong giai điệu du dương đó.  

             Con đường quê hương từng đi qua, nó giống như quê hương chỉ có thể thấy trong giấc mơ.  

             Ca từ rất đơn giản, nhịp điệu cũng rất đơn giản, nhưng lại bao hàm tình cảm, kéo một phần nội tâm trong mỗi người ra ngoài.  

             Nhìn dáng vẻ của mọi người xung quanh, Lâm Trạch Dương không nhịn được nhìn về phía Nicole, Nicole lúc này hoàn toàn không giống với Nicole bình thường.  

             Lúc bình thường Nicole tùy tiện, giống như một cô gái bước vào thời kỳ trưởng thành, dám yêu dám hận, nổi loạn. Nicole hiện tại lại dịu dàng trầm lặng đến lạ, giống như ngọc bích, như đóa hoa lan đơn độc mọc trong hang động, trên người tản ra một sức hấp dẫn khó hiểu, khiến người khác nhìn không rời mắt.  

             Không lâu sau đã kết thúc một bài hát, Nicole vừa định buông đàn ghi-ta, đám người phía dưới đã trở nên kích động.  

             "Hát thêm một bài đi, nghe hay quá!"  

             "Còn hay hơn bản của ca sĩ gốc tôi từng nghe, hát thêm một bài."  

             "Hát thêm một bài đi."  

             Mọi người phía dưới phát ra tiếng hoan hô rất lớn.  

             Nicole sửng sốt, cô ấy cũng không nghĩ đến dưới sân khấu đã tụ tập nhiều người như vậy. Nicole không nhịn được nhìn về phía Lâm Trạch Dương, vừa rồi chỉ muốn thể hiện một chút mà thôi, tình hình hiện tại hình như có hơi phức tạp.  

             Không phải là không thể hát thêm một bài, nhưng nếu lại hát một bài, sau đó có thể sẽ phải hát thêm một bài nữa, như vậy sẽ không chơi được nữa.  

             Lâm Trạch Dương hiểu ý, sau đó đi lên sân khấu, không nói hai lời lập tức kéo tay Nicole, nhanh chóng nhảy xuống sân khấu, sau đó đi ra khỏi đám đông.  

             "Nicole, người kia là siêu sao quốc tế Nicole, là Nicole." Đột nhiên có người lớn tiếng quát to lên.  

             "Đúng, chính là Nicole, nếu không thì sao có thể hát hay như vậy chứ, trời ạ, vậy mà tôi lại có thể tận mắt thấy Nicole, không những vậy còn nghe được giọng của Nicole."  

             "Không được, tôi nhất định phải tới xin chữ ký của Nicole. Nicole, cô đừng đi."  

             Mọi người kêu to, một số người trẻ tuổi không để ý gì hết mà đuổi theo Lâm Trạch Dương và Nicole.  

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!