Tập đoàn Lâm Thị là xí nghiệp đứng đầu của tỉnh; ở Trung Hoa nói chung, tầm ảnh hưởng có khi còn có thể xếp vào top 10. Bất chấp những khó khăn của mấy năm gần đây, tập đoàn Lâm thị vẫn không ngừng vươn lên, phát triển mạnh mẽ, tiền đồ ngày một sáng chói hơn.
Triển lãm Bác Mỹ này là Lâm thị tiện tay tổ chức. Vậy nên, muốn lấy được danh ngạch của triển lãm, đương nhiên là phải gặp được lãnh đạo của tập đoàn này.
Là một người lãnh đạo hoàn toàn xứng tầm với Lâm thị, Lâm Vấn Thiên chính là hình mẫu lý tưởng của tập đoàn Lâm thị, cũng là một tấm gương cho các doanh nhân Trung Hoa.
Những người như anh ta, dù có đi đến đâu thì cũng luôn nhận được sự kính nể từ người khác. Nên người bình thường muốn nhìn thấy anh ta thì hơi khó.
Tính ra Kiều Lan Nữ cũng không phải là một xí nghiệp với quy mô nhỏ, nhưng so với Lâm thị thì lại không khác gì một con bè nhỏ và một chiến hạm khổng lồ cả, chênh lệch thật sự quá lớn.
Cho nên Kiều Lan Nữ mà muốn gặp trực tiếp Lâm Vấn Thiên là điều gần như không thể. Nhưng muốn tham gia vào triển lãm Bác Mỹ cũng không phải là không có cách.
Triển lãm Bác Mỹ rất quan trọng, nhưng không cần ông cụ Lâm tự mình đứng ra điều hành.
Triệu Cẩn Du phải tận dụng hết mạng lưới quan hệ của mình, vất vả lắm mới nghe ngóng được tin này. Sau đó cô chạy tới văn phòng của Lâm Trạch Dương, báo cho anh.
"Tối nay, bộ phận quản lý tại thành phố này của Lâm thị sẽ chuẩn bị một bữa tiệc. Nếu chúng ta có thể thương lượng với họ vào lúc đó, chắc chắn ta sẽ nhận được danh ngạch của Bác Mỹ!"
Triệu Cẩn Du hưng phấn nhìn Lâm Trạch Dương. Đây chính là cơ hội tốt nhất của Kiều Lan Nữ, cũng có thể là lần đầu tiên Kiều Lan Nữ góp mặt trong triển lãm. Lần này thật sự có khả năng thành công!
"Được. Vậy thì đêm nay chúng ta tới đó tham dự bữa tiệc, rồi hạ gục quản lý khu vực của tập đoàn Lâm thị nào!" Lâm Trạch Dương gật đầu, vẻ mặt thì tự tin vô cùng. Tất nhiên, nếu anh biết được người đứng sau của tập đoàn Lâm thị là Lâm Vấn Thiên thì còn lâu anh mới tới.
Khóe miệng Triệu Cẩn Du giật giật. Ủa rồi sao Lâm Trạch Dương lại có thể tự tin như thế? Đối phương là tập đoàn Lâm thị đấy. Mặc dù chỉ là một bộ phận quản lý khu vực, thì cứ coi trong đó toàn nhân viên tầm trung đi, nhưng suy cho cùng vẫn là người của Lâm thị đó!
May mà không nói cho Lâm Trạch Dương về Lâm Vấn Thiên, không thì có khi cậu ấy còn cho rằng mình có thể giải quyết anh ta luôn không nhỉ?
Triệu Cẩn Du bắt đầu hơi lo lắng. Cô có cảm giác chuyến đi này có lẽ không được suôn sẻ lắm.
Lâm Trạch Dương lái xe tới công ty đón Triệu Cẩn Du. Lúc nhìn thấy cô, anh không khỏi ngây người một chút.
Là một phụ nữ gần ba mươi, Triệu Cẩn Du ăn mặc những lúc bình thường đã quyến rũ. Khuôn mặt thì thanh tú, dáng người cao ráo, một đôi mắt phượng có thể hút hồn người khác. Tất cả đều đã làm nổi bật hết cỡ sức hút của người phụ nữ.
Nhưng bây giờ… Cô khoác lên mình bộ trang phục dạ hội đỏ thẫm kiều diễm. Đối với những người phụ nữ khác, đây là một màu sắc rất khó để trưng diện, luôn có cảm giác phô trương, lòe loẹt. Nếu không cẩn thận, có thể biến một món hàng cao cấp xa xỉ này thành thứ rẻ tiền, lố lăng.
Nhưng trên người Triệu Cẩn Du, bộ lệ phục dạ hội này lại cực kỳ vừa vặn. Chiếc váy được xẻ tà lên tới tận đùi, tôn lên trọn vẹn vẻ quyến rũ của đôi chân dài và thẳng kia, khiến cô trông như một vị nữ hoàng cao quý và diễm lệ vô cùng.
Triệu Cẩn Du nhìn Lâm Trạch Dương thì không khỏi giật giật khóe miệng, chút nữa thì đã ngất ngay tại chỗ.
Rõ ràng cô đã dặn rằng đây là một bữa tiệc cực kỳ quan trọng, thế nhưng Lâm Trạch Dương vẫn mặc bộ đồ sáng nay! Áo thun đơn giản. Quần tây thì giản đơn. Đến cả giày da anh cũng không thèm đi!
Đấy vẫn là kết quả của việc bị Tần Quân Dao cưỡng chế lệ Tổng Giám đốc, nếu không có khi anh còn mặc đồ thể thao cho thoải mái nữa kìa.
Triệu Cẩn Du thật sự…không thể làm gì thêm để giải quyết chuyện này. Cô chỉ có thể thở dài, rồi bước lên xe.
Không lâu sau, hai người đã tới một câu lạc bộ.
Câu lạc bộ Thiên Thành ở thành phố này cũng không quá nổi tiếng, thậm chí là không mấy ai biết đến. Bởi vì được mấy ai tiêu tiền như nước chứ.
Hôm nay, từ trên xuống dưới của câu lạc bộ đã được bao trọn, nên những người tới đây là càng không phải người thường.
Đương nhiên Lâm Trạch Dương và Triệu Cẩn Du đều bị chặn lại ngoài cửa. Nếu bảo vệ mà không nhìn thấy Triệu Cẩn Du thì có khi đã lao vào đập cả Lâm Trạch Dương rồi.
"Lần này chúng tôi tham gia yến hội là để gặp mặt quản lý Hoàng một chút. Làm phiền anh sắp xếp cho chúng tôi vào." Triệu Cẩn Du nhìn bảo vệ với nụ cười xinh đẹp, ra vẻ khẩn cầu.
Bảo vệ do dự một lát, cuối cùng vẫn lắc đầu. Mặc dù Triệu Cẩn Du quả thật là quyến rũ không ai sánh bằng, nhưng quy tắc vẫn là quy tắc, bọn họ không thể không tuân theo.
Lâm Trạch Dương hơi mất kiên nhẫn, chưa bao giờ nghĩ tới bản thân sẽ rơi vào hoàn cảnh như này, còn cho rằng mình được mời tới. Anh toan xoay người mang Triệu Cẩn Du rồi về. Đùa à, đương đường là King, làm gì có chuyện anh cầu xin người khác?
"Làm một quý ông thì làm sao có thể để quý cô xinh đẹp này cau mày được chứ? Để em và bạn của vào đi." Đột nhiên có một giọng nói khác vang lên. Một người đàn ông mặc bộ âu phục đắt tiền đi tới.
"Quản lý Hoàng!" Vẻ mặt của bảo vệ nhanh chóng trở nên cung kính hơn.
Người đàn ông được gọi là quản lý Hoàng khoát tay với bảo vệ, ý nói ko cần nhiều lời.
Sau đó, hắn ta tươi cười nhìn cô, rồi giơ tay ra làm một tư thế mời: "Quý cô, xin mời..."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!