Không ai có thể ngờ được trận đấu sẽ kết thúc nhanh như vậy. Cho dù muốn kết thúc thì cũng là Tề Phong đánh bại Trương trưởng lão mới đúng chứ.
Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tề Phong nhìn có vẻ chiếm hết ưu thế lại bị đánh bại?
Tất cả mọi người đều bối rối.
Trần Gia Dũng nhìn dáng vẻ của người chung quanh, khóe miệng cũng không nhịn được hơi nhếch lên, các người đều xem không hiểu chứ gì, các người đều không ngờ được kết quả sẽ như vậy đúng không? Nhưng tôi xem hiểu được, tôi đã sớm biết kết quả sẽ như vậy. Ha ha ha.
Hiện tại Trần Gia Dũng có cảm giác bản thân vượt trội hơn người, tâm trạng rất sung sướng, sau đó nhìn về phía Lâm Trạch Dương đang ôm mình, cũng không còn kháng cự như lúc đầu, thậm chí Trần Gia Dũng còn theo bản năng nhích lại gần Lâm Trạch Dương.
Cảm giác có người ở bên thật tốt. Chắc hẳn có rất nhiều người không biết điểm mấu chốt của trận đấu này, đến lúc đó mình chỉ cần thuận miệng nói một chút, không phải có thể giả bộ lợi hại sao.
"Này, ông làm gì vậy? Mệt rồi thì nhanh về nhà ngủ." Nói xong, Lâm Trạch Dương vội vàng đẩy Trần Gia Dũng ra, lão già này đúng là đồ không biết xấu hổ, vậy mà muốn chiếm lợi của mình, đùa cái gì vậy, bả vai của tôi sao có thể cho đàn ông dựa vào, lại nói ngay cả một trăm tệ ông cũng không cho tôi.
Trần Gia Dũng bị đẩy ra không nhịn được nhìn về phía Lâm Trạch Dương, ánh mắt rất u oán, giống như oán phụ đau khổ vì bị chồng bỏ quên lâu ngày, cậu lợi dụng người ta xong rồi vứt bỏ đúng không.
Đệ tử Trần gia nhìn gia chủ nhà mình, cơ thể không nhịn được run rẩy, rùng mình một cái, cảm giác toàn thân nổi da gà. Không phải gia chủ có loại sở thích này chứ?
"Đã nhường rồi, Tề huynh." Trương trưởng lão ôm quyền nói với Tề Phong.
"Tôi thua tâm phục khẩu phục, Trương trưởng lão quả nhiên là người đứng đầu giới võ thuật." Ngược lại Tề Phong cũng là một người có thể nhận thua, ôm quyền nói với Trương trưởng lão, thản nhiên thừa nhận thất bại của mình.
Thực ra Tề Phong cũng không phải người xấu, tính tình của ông ta quả thật nóng nảy, cũng rất kiêu ngạo, nhưng ông ta cũng rất kính trọng người mạnh, bởi vì ông ta biết sức mạnh của mỗi người không phải tự nhiên mà có được. Nói đúng hơn, Tề Phong kính trọng người chịu trả giá.
Mà tới lúc này, đại hội võ thuật này coi như đã kết thúc trọn vẹn, ít nhất trên mặt so tài là như vậy.
Nhưng đang lúc mọi người chuẩn bị vây quanh Trương trưởng lão rời đi, đột nhiên có một âm thanh vang lên.
"Đợi chút, tôi muốn khiêu chiến Trương trưởng lão."
Mọi người không khỏi đều nhìn về nơi phát ra âm thanh, nhưng không phát hiện bất cứ kẻ nào.
m thanh phát ra từ mảnh đất bên cạnh đỉnh núi, nơi đó chỉ có một cái cây thấp bé đứng lẻ loi. Mọi người liếc mắt một cái đã có thể xác định nơi đó căn bản không có ai. Cho nên tất cả mọi người rất nghi hoặc, rốt cuộc âm thanh vừa rồi phát ra từ đâu?
Lâm Trạch Dương không nhịn được nhướn mày, sau đó khóe miệng hơi nhếch lên, nói: "Thì ra là thế, đây chẳng qua là thủ thuật che mắt mà thôi. Trách không được vừa rồi tôi đã có cảm giác kỳ lạ. Nhưng thủ thuật che mắt này cũng có chút thú vị, không biết là công pháp của gia tộc ở ẩn nào."
Lúc này Trần Gia Dũng còn đứng bên cạnh Lâm Trạch Dương, vừa rồi còn nghĩ đến về sau sẽ không tới gần Lâm Trạch Dương, hiện tại lại không nhịn được nhích lại gần, muốn nghe rõ Lâm Trạch Dương nói cái gì.
Trương trưởng lão cũng nhìn về bên kia, nói: "Là vị tiền bối cao nhân nào, có thể đi ra được không?"
"Ha ha ha, ở Nhật Bản tôi đương nhiên không được coi là tiền bối cao nhân gì, nhưng ở Trung Hoa thì quả thật tôi có thể xem như tiền bối cao nhân, xưng hô này của ông không tồi. Chẳng phải đến bây giờ các người vẫn còn chưa phát hiện tôi sao, ha ha ha." Lại là một loạt âm thanh lớn nhỏ vang lên.
Sau đó cái cây thấp bé phía trước đột nhiên bong một lớp vỏ ra, lập tức có một người chậm rãi biến đổi, giống như tắc kè hoa, cơ thể của anh ta từ từ xuất hiện trước mắt mọi người.
Đây là một người đàn ông tương đối thấp bé, trên cằm để một chòm râu, dáng vẻ nhìn qua có chút đáng khinh, giống như kẻ ấu dâm dụ dỗ cô gái nhỏ trong TV, giữa hai đầu lông mày có một loại đê tiện từ trong xương cốt.
Người này mặc một thân quần áo màu đen, là quần áo liền thân, trên quần áo có một ký hiệu rõ ràng. Ký hiệu này nhìn như một cái bánh đà, không biết cụ thể có ý nghĩa gì.
Tầm mắt mọi người không khỏi tập trung lên thân người đàn ông thấp bé đáng khinh này, bởi vì vừa rồi người đàn ông này đã nói hai chữ, Nhật Bản.
Có lẽ hiện tại thời gian đã qua rất lâu, mọi người cũng có thể quên đi đoạn lịch sử kia. Nhưng cho dù không có một đoạn lịch sử kia thì một người Nhật Bản như anh đi vào địa bàn Trung Hoa của chúng tôi còn dám diễu võ dương oai như vậy sao.
Con mẹ nó, thật sự coi nơi này là sân sau của các người như trước kia sao, Nhật Bản các người mới là sân sau của Trung Hoa bọn tôi.
Rất người đều kích động, thậm chí đã có người muốn động thủ, đối phó người như thế là trách nhiệm của mỗi người.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!