Chương 2: Nhóm sáu người chết
Hắn không hề tin, cô bé này là thành phẩm từ trong hàng tỷ con cháu dạng chất lỏng của mình mà thai nghén ra.
Nhưng, đêm đó, hình như mình thật sự không có đeo bao. cao su.
Ai mà tin nổi, một người phụ nữ có thể cùng đàn ông khác phát sinh quan hệ tại quán bar lại sinh con cho hắn, có mà đi lừa quỷ ấy.
Chẳng qua, Lâm Trạch Dương cẩn thận đánh giá diện mạo của cô nhóc này, đôi mắt to ngây thơ, tràn ngập trí tuệ, hình như thật sự có vài phần giống mình nha.
"Sẽ không thật sự trúng chiêu chứ?" Lâm Trạch Dương bất an nghĩ.
"Bang ca đi chơi gái mà có cả con gái, con gái cũng đã lớn như vậy rồi, thật là người chiến thắng mà"
"Bang ca, có thể truyền thụ cho huynh đệ hay không, làm sao để sinh ra một con gái thật đáng yêu, có bí quyết gì không?"
Các phú nhị đại vô tâm vô phế vây quanh anh ồn ào trêu đùa.
"Đi đi, ra chỗ khác chơi."
Lâm Trạch Dương khóc không ra nước mắt, nhìn nhóc con ở bên cạnh đang gào khóc, không được, phải tìm người phụ nữ kia trở về, hỏi rõ ràng.
Bên ngoài quán bar, Tân Quân Dao lái chiếc Ford Mustang màu đỏ rực, đôi mắt phượng tuôn một hàng nước mắt trong vắt.
Cô cũng không muốn đưa con gái cho Lâm Trạch Dương, cái loại người lãng tử không có gì là ổn kia, nhưng, cô không có lựa chọn nào khác.
Trên thực tế, đêm đó tại Dubai nếu không phải tâm trạng của cô đang kém vô cùng, sao cô có thể đi đến quán bar để rồi xảy ra quan hệ với người đàn ông lạ mặt đó chứ.
Đây là nỗi đau cả đời của Tân Quân Dao, là nét bút hỏng mà cả đời không có cách nào để xóa bỏ.
Đáng ra, cô tính toán một mình nuôi nấng con gái lớn lên, coi như cô bé không có cha.
Nhưng, bây giờ cô đang ở trong hiểm cảnh, tùy thời đều có thể bị thế lực đối địch đánh chết, cô không thể liên lụy đến con gái của mình.
Cho nên, cô thông qua mạng lưới tin tức cường đại, dựa vào bộ dáng mơ hồ của người đàn ông kia trong trí nhớ, mà tìm ra được Lâm Trạch Dương .
Không cần biết ra sao, nhưng Lâm Trạch Dương vẫn luôn là cha ruột của con gái cô, máu mủ tình thâm, cho dù đối phương có thối nát đến đâu, chắc cũng sẽ nuôi nấng con gái lớn lên.
"Manh Manh đáng thương, cha ruột lại là một tên cặn bã lăn lộn ở quán bar, năm đó, làm sao mà mình lại gặp phải một người thối nát như vậy."
Tân Quân Dao dùng sức cầm tay vào vô lăng, hối hận không thôi về việc lúc trước.
Trong mắt cô, Lâm Trạch Dương là một người đàn ông không thể bình thường hơn, chính xác hơn một chút, là một tên đàn ông chơi bời lêu lổng, không có lòng cầu tiến.
Đưa con gái cho đối phương, Tân Quân Dao cảm giác trong lòng đang nhỏ máu, nhưng, đối phương càng bình thường, lại càng có thể bảo đảm an toàn cho con gái.
Trong sự lựa chọn giữa sự sống và cái chết, cô đã phải nhượng bộ.
Ngựa hoang màu đỏ điên cuồng chạy trên đường phố lúc nửa đêm, nửa giờ sau, đã dừng lại ở trước một tòa nhà văn phòng trên đường đến trung tâm thương mại, đây là công ty của Tân Quân Dao, nằm ở điểm dừng bí mật của Trung Hải.
Cô mở cửa xe, bước nhanh về phía tòa nhà, cô phải bố trí thích hợp trước khi tình hình chưa hoàn toàn trở nên xấu hơn.
Giờ phút này, tòa nhà vẫn còn chưa có cửa, trước tòa nhà nhộn nhịp người qua đường đi qua lại, người yêu nói chuyện yêu đương, công nhân vệ sinh bận rộn, nhân viên văn phòng gọi điện thoại, còn có bảo vệ ở cửa ra vào.
Trong mắt người khác, tất cả những chuyện này là bình thường không thể bình thường hơn, nhưng trong mắt Tân Quân Dao là một nữ đặc công chuyên nghiệp này, lại nhìn ra huyền cơ ẩn giấu sau lưng nó.
Những người trước mắt này, rõ ràng là sát thủ ngụy trang, đang chờ đợi cô tự chui đầu vào lưới.
"Đáng chết, thế lực của Hoa Hạ, cũng bị đối phương phát hiện sao?"
Hàm răng của Tân Quân Dao cắn chặt vào môi son, tận lực làm cho mình nhìn bình tĩnh như thường, cúi người giả vờ đeo lại giày, tay lại lặng lẽ sờ vào khẩu súng lục giấu trong giày da.
Nhưng lúc này, công nhân vệ sinh cách đó hơn mười mét, đôi tình nhân đi ngang qua và nhân viên văn phòng đang gọi điện thoại, đồng thời quay đầu lại, trong mắt tỏa ra hàn khí sắc bén.
"Giết." Đám sát thủ này dỡ bỏ ngụy trang, sát khí hiện ra.
"Đáng chết."
Tân Quân Dao không kịp suy nghĩ, sáu sát thủ đã phát động tấn công muốn cướp mạng người.
Cặp người yêu kia sử dụng súng lục.
Những viên đạn bùm bùm được bắn ra ở dưới những đốm lửa rực rỡ, xen kế trong đêm tối yên tĩnh.
Tân Quân Dao một bên đánh trả, một bên lắc mình trốn vào trong ngõ nhỏ bên cạnh tòa nhà.
"Hoa Hồng Đen, bó tay chịu trói đi, đứng trước mặt Nhóm sáu người chết của chúng tôi, tỷ lệ sống sót của cô không tới ba phần."
Cầm đầu là người đàn ông mặc đồng phục công nhân vệ sinh âm trầm nói, dưới sự yểm hộ của đồng đội, sải bước đi về phía Tân Quân Dao.
Nhóm sáu người chết, là biệt danh của một tiểu đội lính đánh thuê cấp S ở Hắc Ám Thế Giới.
Họ ra mắt vào năm năm trước, và ở ba năm trước đây đã trở nên nổi tiếng, với tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ đạt 88,9%.
Quan trọng nhất là, đối thủ của bọn họ không một ai còn sống, chẳng những có thủ đoạn mạnh mẽ, hơn nữa, còn máu lạnh vô tình.
Cho dù kẻ thù là một thế lực quân phiệt vũ trang đầy đủ, chỉ cần cấp bậc không đủ cao, ở trước mặt bọn họ cũng không khác gì cừu non chờ làm thịt.
Mà Tân Quân Dao với tư cách là lãnh đạo của một tổ chức lính đánh thuê nào đó, tuy rằng xếp hạng đã đột phá S, nhưng còn chưa đạt tới cấp SS đáng sợ kia, đối mặt với sự bao vây của sáu người, cũng là lành ít dữ nhiều.
Huống chị, lúc này cô còn mang thương tích ra trận, đã ba ngày ba đêm không nghỉ ngơi rồi.
"Hoa Hồng Đen, chủ nhân của chúng tôi ngưỡng mộ sắc. đẹp của cô, chỉ cần cô bó tay chịu trói, chúng tôi có thể bảo. đảm an toàn cho cô, nếu như, cô nguyện ý trở thành sủng phi của chủ nhân, thì càng có tư cách sóng vai mà đứng cùng chúng tôi, cùng nhau mưu cầu đại nghiệp, chuyện tốt này cô không có lý gì mà từ chối, thế nào đây, còn chống cự vô ích nữa sao?”
Người đàn ông âm trầm cười lạnh nói.
Bước chân của hẳn cực kỳ xảo quyệt, tuy răng không ngừng đuổi theo Tân Quân Dao đang chạy trốn, lại mượn thêm công sự bên cạnh để che chắn, xảo diệu tránh thoát khỏi đạn mà đối phương bản tới, có thể thấy được một chút thực lực.
"Chỉ bằng các người, mà cũng muốn khống chế Hoa Hồng Đen tôi đây, năm mơ."
Tân Quân Dao cắn chặt răng, bắn liên tiếp hơn mười viên đạn, bản trúng đùi của một kẻ địch, nhưng trên đùi cô cũng bị đạn sượt qua gây trầy xước, trên đùi như ngọc trắng nõn thon dài, chảy xuống một tia máu đỏ tươi.
"Ngang bướng hồ đồ, giết con ả này đi." Thủ lĩnh giận dữ quát một tiếng, tốc độ truy kích của thủ hạ lại càng thêm mãnh liệt.
Trên thực tế, lúc trước bọn họ đã bày ra Thiên La Địa Võng ở gần tòa nhà, ngoại trừ sáu lính đánh thuê S cấp của tiểu đội ra, xung quanh tòa nhà còn mai phục thêm năm tên sát thủ có kinh nghiệm phong phú.
Tân Quân Dao hiểu được, lúc này đã lâm vào tuyệt cảnh, cô một đường chạy như điên, không ngừng tránh né những viên đạn ở phía sau, phát hiện ở cuối ngõ nhỏ, là bãi đỗ xe của tòa nhà.