Chương 177: Sự thật được lộ diện
Cái gọi là tình yêu sâu sắc và hận thù sâu sắc, có lẽ chúng có ý nghĩa như vậy. Ông cụ Lâm luôn có kỳ vọng rất lớn đối với Lâm Trạch Dương. Khi Lâm Trạch Dương còn nhỏ trong trại trẻ mồ côi, anh là người thông minh nhất, ăn nhiều nhất, khi giành kẹo thì hung dữ nhất, ngay cả khi trốn học khí thế cũng rất mãnh liệt.
Một người như vậy, làm sao mà lớn lên lại vô dụng được.
Ngay cả lúc gặp lại Lâm Trạch Dương, ông cụ Lâm vẫn luôn luôn tin tưởng vào anh khi phát hiện ra tình trạng của anh không tốt, ông cảm thấy rằng một người trẻ tuổi mà có thể ăn ba bát cơm như Lâm Trạch Dương thì chắc chắn mai sau sẽ làm được việc lớn.
Nhưng, ông ấy không nghĩ tới.
Lâm Trạch Dương là một người như vậy, đứa cháu này lại dám cấu kết với bọn thế giới ngầm để hãm hại bạn tốt của mình.
Ông cụ Lâm có thể bao dung tất cả mọi chuyện, nhưng ông ấy không thể nào chấp nhận được những chuyện như này, là tình anh em với nhau, nhưng mà vì một chút lợi nhuận mà nói bạn thuở nhỏ của mình đi hãm hại người như thế, thì về sau còn có thể làm chuyện gì nữa.
Ông cụ Lâm có mặt ở đây đương nhiên là do Lâm Nha gọi tới, khi Lưu Uy rời đi, Lâm Nha bắt đầu kể chuyện và bịa ra rất nhiều chi tiết, khiến Lâm Trạch Dương biến thành tên gian trá, một kẻ bất nhân bất nghĩa.
Không thể phủ nhận, Lâm Nha rất giỏi bịa chuyện, tài năng này mà không đi viết tiểu thuyết hay làm phim thì quá lãng phí, trong lời mô tả của hắn ta, Lâm Trạch Dương giống như một nhân vật phản diện đáng khinh. Hắn ta không đồng tình với việc Lâm Trạch Dương chiếm dụng tiền từ quỹ nên Lâm Trạch Dương đã đe dọa và dụ dỗ hắn, thậm chí cuối cùng còn tống hắn ta vào tù. Tuy nhiên, Lâm Nha lại có thể làm những chuyện Lâm Trạch Dương không tài nào làm được, Lâm Trạch Dương và hắn ta đến từ cùng một trại trẻ mồ côi, nhưng Lâm Trạch Dương không muốn quan tâm đến ký ức thời xưa ấy, còn Lâm Nha thì ngược lại, vì vậy trong cơn tuyệt vọng, Lâm Nha đã gọi điện cho ông cụ Lâm để ông ấy quyết định vấn đề ai đi, ai ở.
Có lẽ Lâm Trạch Dương đã hiểu ra, sau đó nhìn ông cụ Lâm và nói: “Ông cụ Lâm, cháu chính là người bị buộc tội, ông không thể nghe những lời một chiều từ Lâm Nha được.”
“Hừ, tôi đã ở với ông cụ Lâm bao nhiêu năm rồi, anh nghĩ tôi là ai, chẳng lẽ ông cụ Lâm lại không biết nếu anh có bằng chứng để chứng minh mình trong sạch hay sao, không phải anh đã cho người cưỡng ép bạn tốt mình đến đây ư?”
Lâm Nha có bằng chứng nên không hề hoảng sợ, thậm chí còn có vẻ vênh váo hung hăng. Đúng vậy, cho dù Lâm Trạch Dương có mạnh đến cỡ nào, cũng không thể nào bắt được anh trừ khi Lâm Trạch Dương là thần, hắn đã âm thầm làm việc như vậy, Lâm Trạch Dương lại không có thời gian đi kiểm tra sổ sách.
Ông cụ Lâm nhìn Lâm Trạch Dương, trong mắt cũng xuất hiện một tia hy vọng và chờ mong, nói: “Lâm Trạch Dương, cháu có thể đưa ra bằng chứng được không?”
Lâm Trạch Dương lại im lặng.
Lúc này, vì tất cả mọi người đều có mặt trong hội trường, hơn nữa ông cụ Lâm còn được coi là nhân vật có tiếng tăm, với vụ việc này cũng liên quan đến một số vấn đề nghiêm trọng, nên điều này cũng thu hút sự chú ý của rất nhiều cảnh sát.
Nhìn thấy cảnh này, mấy cảnh sát cũng lần lượt lắc đầu.
“Cậu trai này tên là Lâm Trạch Dương, tới lúc này rồi mà cậu ta vẫn còn muốn phủ nhận sự thật, nhìn thế nào cũng thấy là một kẻ xấu.”
“Tôi không đánh giá phẩm chất của một con người dựa trên trang phục của họ, nhưng cho dù nhìn thế nào đi nữa, Lâm Trạch Dương cũng giống như là người bị tiền bạc làm mờ mắt rồi.”
“Cho nên, tại sao trên thế giới này lại có nhiều người như Lâm Trạch Dương vậy chứ?”
Tất cả cảnh sát đều nhìn về phía Lâm Trạch Dương với ánh mắt khinh bỉ.
Lâm Trạch Dương bất đắc dĩ thở dài, sau đó nói: “Tôi chỉ muốn lặng lẽ làm người tốt, nhưng các người ép buộc tôi. Dù tôi cũng biết rằng, chẳng có cách nào che giấu được một người ưu tú như tôi. Quên đi, đã đến lúc mọi chuyện được phơi bày rồi.”
Vừa nói Lâm Trạch Dương vừa nhìn người cảnh sát bên cạnh: “Đồng chí cảnh sát, tôi có thể nhờ anh một việc được không? Tôi muốn nhờ anh giúp tôi tính doanh thu của tấm thẻ này.”
Sau đó, Lâm Trạch Dương thản nhiên ném một tấm thẻ cho viên cảnh sát rồi quay đi. Viên cảnh sát bối rối, do dự một lát rồi mới tiến lên một bước.
“Ông cụ Lâm, ông hãy in ra chi tiết số tiền ông đã nhận được trong những năm qua, sau đó ông sẽ biết cháu có nói thật hay không.” Lâm Trạch Dương nói với ông.
Ông cụ Lâm không hiểu lý do tại sao, nhưng cuối cùng vẫn làm theo lời Lâm Trạch Dương nói.
Chẳng mấy chốc, hai danh sách dài xuất hiện trước mặt họ.
Thực ra hai danh sách này có độ dài như nhau, thậm chí nhìn thoáng qua, cũng có nhiều dữ liệu giống nhau.
Ông cụ Lâm giật mình mở to mắt, vẻ mặt đầy khó tin, chặn viên cảnh sát lại rồi nói: “Chuyện gì vậy? Sao cậu lại in ra hai bản giống nhau thế?”
“Không phải, một cái là của ông, một cái của cậu trai đó, tôi nghĩ đó là vì chúng được đánh số cuối tờ giấy.” Cảnh sát đã xem xét kỹ lưỡng nhiều lần và đưa ra xác nhận cuối cùng.
Ông cụ Lâm ngẩn người, cả người trở nên cứng ngắt, sau đó chậm rãi quay đầu lại nhìn Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương gật đầu với ông, nói: “Vâng đúng rồi, này là cháu tặng ông.”
Sự im lặng bao trùm toàn bộ đồn cảnh sát, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Lâm Trạch Dương, đặc biệt là mấy cảnh sát vừa in mẫu đơn cho anh.
Thực ra vừa nãy hắn cũng cảm thấy kỳ quái, nghĩ tới một khả năng nào đó nhưng lại không dám xác nhận.
Những con số dài liên tiếp kia thực sự rất bất ngờ, với một người trẻ tuổi như vậy, làm sao anh có thể có được nhiều tiền như thế, hơn nữa còn mang tất cả số tiền này quyên góp cho người khác.
Chỉ mới nghĩ đến thôi, hắn cũng cảm thấy như mình đang mơ rồi.
Lâm Nha cũng hoàn toàn choáng váng, đâu ai nghĩ chuyện này lại có kết quả như vậy.
Làm sao Lâm Trạch Dương có thể có nhiều tiền như vậy và đem đi quyên góp tất cả chỗ đó.
Hơn nữa, nếu số tiền này là do Lâm Trạch Dương quyên góp, vậy thì làm sao Lâm Trạch Dương là một kẻ tham tiền được.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!