Tính cách của Lâm Trạch Dương có vẻ lạ đời, răng nếu đã nghiêm túc với việc gì đó, vậy thì anh cũng sẽ theo đến cùng, cho dù đại hồng thủy có ập tới, hay là sấm sét, bão bùng. Có lẽ đây cũng chính là lý do quan trọng nhất khiến Lâm Trạch Dương có thể trở thành Long Vương khiến cho giới lính đánh thuê vừa nghe đã sợ mất mật
Nhưng có điều, Lâm Trạch Dương không phải một người ngây ngô, trần trề nhiệt huyết, tuy cách hành xử của anh không thể coi là đi một bước tính mười bước, nhưng cũng có logic rõ ràng, lối tư duy cẩn thận.
Tựa như lúc này đây, có vẻ Lâm Trạch Dương đã bị Tần Quân Dao uy hiếp nên mới chịu đồng ý làm việc dưới trướng cô. Thật lòng mà nói, Lâm Trạch Dương đã nghĩ đủ đường.
Tân Quân Dao là một sát thủ cấp S, trước nay người ta đều nói mẹ thế nào con thế ấy, Lâm Trạch Dương cũng định để cho con gái mình cũng phải vật lộn với cuộc sống nguy hiểm như thế này. Thật ra anh muốn lợi dụng mối quan hệ này, sau đó dần dần thay đổi Tân Quân Dao, khiến Tân Quân Dao băng lòng rửa tay gác kiếm, sau đó sống cùng anh cuộc đời an vui bình đạm như những người bình thường.
Đương nhiên, tiền đề của tất cả những chuyện ấy chính là, Manh Manh phải thật sự là con gái của Lâm Trạch Dương.
Tân Quân Dao là một sát thủ cấp S, nhìn Lâm Trạch Dương kiểu gì cũng cảm thấy không vừa mắt, muốn thay đổi Lâm Trạch Dương. Lâm Trạch Dương là vua của giới lính đánh thuê, cấp bậc còn cao hơn cấp S hai bậc, muốn thay đổi Lâm Trạch Dương hoàn toàn.
Thật không biết cuối cùng, khi Tân Quân Dao biết được thân phận thật sự của Lâm Trạch Dương, cô sẽ phản ứng ra sao.
Đúng theo yêu cầu của Lâm Trạch Dương, anh đưa Tân Quân Dao và Manh Manh tới một trung tâm giám định DNA uy tín để làm thủ tục giám định thân nhân.
Trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, cuối cùng cũng có thể làm cho xong chuyện này, vậy mà kết quả giám định lại phải chờ khoảng nửa tháng nữa mới được đưa tới, chuyện này khiến Lâm Trạch Dương cảm thấy hơi thất vọng.
Tân Quân Dao cũng không để ý đến cảm xúc của Lâm Trạch Dương, giao Manh Manh lại cho trợ thủ của mình trông coi, sau đó khôi phục lại thái độ của bậc nữ chúa cao cao tại thượng, nhìn về phía Lâm Trạch Dương mà bảo: “Đi theo tôi.”
Nói xong, giày cao gót của Tần Quân Dao bät đầu nện bước, cô ngẩng đầu, hiên ngang đi về phía trước với thần thái của nữ vương
Lâm Trạch Dương cảm thấy bản thân bây giờ chẳng khác gì một tên tùy tùng đi theo phía sau Tân Quân Dao, trong lòng cảm thấy không phục, anh đường đường là Long Vương, sao. lại rơi vào tình cảnh này cơ chứ?
Lâm Trạch Dương không nhịn được mà khoa tay múa chân đẳng sau lưng Tần Quân Dao, điệu bộ như muốn ăn tươi nuốt sống Tân Quân Dao. Hừ! Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày ông đây bắt cô phủ phục dưới chân mình, để xem đến lúc đó cô còn tỏ vẻ thần thái ngút trời được nữa hay không!
Đúng lúc ấy, Tân Quân Dao đột nhiên dừng bước, sau đó Xoay người.
Lâm Trạch Dương còn đang mường tượng ra viễn cảnh Tân Quân Dao khóc lóc cầu xin mình nương tay, đột nhiên không kịp trở tay, thân thể vẫn còn đang rảo bước về phía trước, hai tay cũng đang múa may giữa không trung.
Lâm Trạch Dương cao hơn Tân Quân Dao nửa cái đầu, vị trí của bàn tay vừa hay thấp hơn tầm cổ của Tân Quân Dao. một chút.
“AI” Tân Quân Dao kêu thất thanh, đẩy Lâm Trạch Dương một cái thật là mạnh.
Tân Quân Dao nghiến răng nghiến lợi, dùng ánh mắt có thể băm vẫm người ta trăm ngàn lần mà nhìn về phía Lâm Trạch Dương, đây không phải lần đầu tiên người này giở trò, chuyện tối ngày hôm qua là trường hợp đặc biệt còn chưa nói, bây giờ lại...
Lâm Trạch Dương vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao, chỉ cảm thấy khi nãy cảm giác mềm mại ban nãy khiến cho anh cảm thấy vô cùng thoải mái, cho nên không nhịn được mà nắm tay lại, trên mặt vẫn còn vẻ sung sướng chưa tan.
“Đáng chết! Là anh cố ý!” Tân Quân Dao cảm thấy tim mình đập rất mau, chẳng hiểu sao trong lòng không chỉ có cảm giác giận dữ, mà còn xuất hiện cảm giác kỳ lạ trước nay chưa từng biết đến.
Lâm Trạch Dương vội rụt tay mình về, trả lời Tân Quân Dao bằng vẻ mặt vô cùng bình thản: “Kêu lung tung cái gì vậy, người khác nghe được còn tưởng tôi có ý đồ quấy rối cô đó, sau này bớt dùng thứ đồ kia của cô đụng vào tôi đi, Lâm Trạch Dương tôi không phải loại người tùy tiện như vậy đâu.”
Nói xong, Lâm Trạch Dương cất bước đi nhanh về phía trước, thần thái vô cùng nghiêm nghị, như thể Tân Quân Dao đã thực sự gây ra tội tày đình gì với anh không bắng.
Tân Quân Dao nghe vậy thì siết bàn tay thật chặt, hai hàm răng trên dưới nghiến chặt, phát ra tiếng “ken két” khó nghe, sao người này có thể vô liêm sỉ tới vậy cơ chứ?
Cả đoạn đường, bọn họ không nói với nhau câu nào, Tân Quân Dao vẫn cố chịu đựng cảm giác ghê tởm đối với Lâm Trạch Dương ghê tởm, đưa Lâm Trạch Dương trở về công ty của mình. Trên đường đi, cô không ngừng nhắc nhở bản thân mình, rẵng đây là ba của Manh Manh, về sau việc nuôi nấng Manh Manh cũng là trách nhiệm của anh.
Khi hai người bước vào tòa nhà công ty của Tân Quân Dao, không khí trong tòa nhà có gì đó kỳ lạ.
Hai nhân viên bảo vệ đứng ở trước cửa đều có vẻ mặt kỳ quái và căng thẳng.
Bảo vệ A nói: “Nghe nói đêm qua chỗ của chúng ta đã xảy ra một vụ xả súng, còn có người bỏ mạng, không biết có phải thể lực chống phá, khủng bố nào đó đã tấn công tòa nhà của chúng ta hay không”
Bảo vệ B cảnh giác nhìn trái nhìn phải, sau đó mới cẩn trọng đáp lời: “Nói nhỏ lại một chút, ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng chẳng ai biết mục tiêu của đám người ấy là gì. Tôi nghe nói bọn người kia đều giết người không chớp mắt, ai không cẩn thận đụng phải bọn họ đều sẽ bỏ mạng.”
Trùng hợp thay, Lâm Trạch Dương và Tần Quân Dao đi ngang qua lúc hai nhân viên bảo vệ đang bàn tán, vẻ mặt Tân Quân Dao lạnh nhạt, cũng không buồn để ý, cho dù nhân vật chính trong chuyện tối ngày hôm qua chính là cô.
Ánh mắt Lâm Trạch Dương thoáng thay đổi, anh làm bộ vô cùng sợ hãi trước tin tức này, lén la lén lút đến gần Tân Quân Dao, thì thầm với cô: “Người chết tối ngày hôm qua ấy, không phải cô đã nói nói đối phương chỉ là phường lưu manh vô lại hay sao? Bọn người kia không phải nhằm vào cô đấy. chứ, ôi mẹ ơi, rốt cuộc cô đã gây ra họa gì vậy hả?”
Nói tới đây, Lâm Trạch Dương vội lui ra xa, trông chẳng khác nào người ta né tránh dịch bệnh, khuôn mặt ngập tràn vẻ sợ hãi, cơ thể cũng bắt đầu run rẩy.
“Ha!” Tân Quân Dao không kìm được mà cười lạnh một tiếng, sau đó lắc đầu khe khế, ánh mắt nhìn về phía Lâm Trạch Dương chỉ có thể miêu tả bằng hai từ “khinh bỉ”. Người này không chỉ là một tên vô sỉ chỉ biết ăn bám, mà còn là một tên gan thỏ đế tham sống sợ chết, sao Manh Manh lại có một người cha tồi như vậy cơ chứ?
Tân Quân Dao càng nghĩ càng cảm thấy cuộc đời mình thật đúng là bi kịch, tại sao lại dây phải cái loại bùn loãng không trát nổi tưởng như Lâm Trạch Dương cơ chứ?
“À thì... nếu như không cần ở lại nữa thì tôi xin đi về có chút việc gấp, phim hoạt hình Cừu vui vẻ sắp phát sóng tới nơi rồi, tôi phải về xem Cừu vui vẻ.”