Tục ngữ thường nói, sư phụ dẫn môn cá nhân tu hành.
Nhiều người chỉ tập trung vào quan điểm “tu tập nằm ở cá nhân” mà bỏ qua sự quan trọng của việc có một người thầy để hướng dẫn. Kỳ thực ý đầu tiên mới là quan trọng nhất, nếu không có một người thầy để hướng dẫn thì nỗ lực của bạn có thể vô ích, bởi vì bạn có thể đang đi sai đường, thậm chí bạn không biết cửa ở đâu chứ đừng nói chi đến việc thành quả cuối cùng mà bạn đạt được.
Lâm Trạch Dương thiệt thòi ở điểm này, anh không biết mình nên đi con đường nào, mọi thứ đều do anh tự mình phỏng đoán và lĩnh hội. Nếu anh đoán sai một lần, cuộc đời của anh có thể bị huỷ hoại. Giống như việc đi trên một sợi dây thép treo trên vách đá, nếu chẳng may trượt chân thì khó có thể cứu vãn được.
Xem ra hiện tại Lâm Trạch Dương đã dành cả ngày lẫn đêm để luyện đan điền công, thể lực và tinh thần của anh gần như sắp cạn kiệt.
Tuy nhiên, may mắn thay, vào lúc này, Lâm Trạch Dương cảm thấy đan điền của mình sắp nổ tung.
Trong bước tiếp theo, Lâm Trạch Dương có thể đẩy đan điền của mình ra xa chỉ bằng một cái vận công.
Nhưng vào lúc này, Lâm Trạch Dương bỗng phát hiện khí trong cơ thể mình bắt đầu không thể khống chế, tuỳ ý xâm nhập vào sâu trong cơ thể.
Những luồng khí công này không chạy bừa bãi mà tập trung hết vào vị trí trung đan điền của Lâm Trạch Dương.
Bởi vì Lâm Trạch Dương liên tục ngưng luyện, nên những luồng khí lúc này cũng trở nên cực kì êm dịu, sức mạnh mà chúng sở hữu cũng lớn hơn rất nhiều, chúng cứ thế tấn công trung đan điền rồi đến thượng đan điền của Lâm Trạch Dương.
Thượng đan điền nằm giữa hai lông mày của một người, có vị trí rất gần não. Não bộ là bộ phận dễ bị tổn thương nhất của con người, nếu chẳng may đứt dây thần kinh hay một tế bào thần kinh nào đó gặp trục trặc, thì con người có thể gánh chịu những hậu quả nghiêm trọng hơn cả cái chết.
Ngay lúc này, khí trong người Lâm Trạch Dương đã tập trung gần thượng đan điền, sẵn sàng tấn công nơi này trong một lần.
Vào lúc này, không biết vì lý do gì, những khí công này không đưa ra bất kì phản ứng nào nữa mà ngoan ngoãn ở yên lại chỗ đó, chờ đợi chỉ thị của Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương do dự. Đây là điều mà mà anh không lường trước được.
Vào thời điểm vừa rồi khi mà luồng khí tấn công vào trung đan điền, Lâm Trạch Dương đã cảm nhận được một trận đau đớn kịch liệt, anh chưa từng trải qua cơn đau đớn nào giống như vậy, suýt chút nữa anh đã ngất đi. Nhưng sau khi trung đan điền được mở ra, Lâm Trạch Dương lại cảm thấy rất là sảng khoái, dường như toàn thân khác hẳn, giống như cảm giác được ngâm mình trong nước nóng khi đang mệt mỏi.
Lâm Trạch Dương lập tức đưa ra phán đoán, việc mở thượng, trung và hạ đan điền chỉ có lợi cho anh chứ không hề gây hại gì.
Nhưng việc để luồng khí vượt qua thượng đan điền tiềm ẩn rất nhiều rủi ro, nếu không cẩn thận sẽ chết.
Nếu lúc này Lâm Trạch Dương có sư phụ dẫn dắt, thì sư phụ nhất định sẽ ngăn cản anh, bởi vì làm như vậy quá nguy hiểm, cơ hội thành công gần như bằng không.
Thật không may là Lâm Trạch Dương không có sư phụ, vì vậy anh quyết định tạo ra một bước đột phá.
Lâm Trạch Dương hít thở một hơi thật sâu, rồi hướng hơi thở lên phía thượng đan điền.
Ngay sau đó, anh cảm thấy chóng mặt một lúc và cảm thấy như đầu mình sắp nổ tung, chỉ trong tích tắc, Lâm Trạch Dương cảm thấy mình như phải hứng chịu tất cả nỗi đau trên thế giới vậy.
Sau đó anh trừng mắt và bất tỉnh.
Sau khi Lâm Trạch Dương ngất đi, xung quanh chìm vào im lặng như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Không
Xung quanh vẫn có một chút thay đổi, có những đợt gió rất nhẹ từ bốn phía thổi đến đây. Nếu ai nhạy cảm một chút thì có thể thấy rằng mỗi khi những cơn gió này thổi qua, không khí trong sân sẽ trở nên trong lành hơn.
Và hiện tượng này vẫn tiếp tục được duy trì, thực sự không biết nếu cứ tiếp tục như thế, liệu không khí ở đây sẽ trở nên khác đi hay không.
Tần Quân Dao đến phòng tập đấm bốc của Lưu Uy, Lưu Uy không mời cô, là cô tự mình đến còn dẫn theo Chu Hùng.
“Tần Quân Dao, sao cô lại tới đây?” Lưu Uy nhíu chặt mày lại, ông ta sợ liên luỵ đến Tần Quân Dao cho nên chuyện này hoàn toàn không nói cho cô biết, thậm chí ông còn sẵn sàng đón nhận cơn thịnh nộ của gia tộc ẩn sĩ đó.
Lúc này, vẻ mặt của Tần Quân Dao cũng rất nghiêm túc, cô ngồi đối diện với Lưu Uy và nói: “Tôi vừa nhận được một lá thư.”
Lưu Uy bất giác nhướng mày, đã là thời đại nào rồi làm gì có ai viết thư?
Dường như rất khó để nói ra những gì vừa trải qua, Tần Quân Dao hít sâu một hơi và nói: “Bức thư này được gửi qua cửa sổ văn phòng của tôi.”
Trong lúc nói, Tần Quân Dao đặt lá thư trước mặt Lưu Uy.
Lưu Uy nhanh chóng mở bức thư ra xem nội dung bên trong.
“Tần Quân Dao mau dẫn người của cô đến phòng tập đấm bốc của Lưu Uy.”
Nội dung bức thư rất đơn giản, căn bản không nói lên được điều gì
Lưu Uy cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nghi ngờ nhìn Tần Quân Dao và nói: “Chuyện gì vậy?”
Tần Quân Dao lại hít một hơi thật sâu, sau đó nhanh chóng nhặt lá thư lên. Lá thư được Tần Quân Dao cuộn lại và biến thành một cây gậy tròn.
“Đây là trạng thái khi lá thư xuất hiện trong văn phòng của tôi. Văn phòng của tôi nằm ở tầng 19, cửa sổ đối diện của toà nhà gần nhất cũng phải cách đấy 50m và trên cửa sổ thì chỉ có một lỗ tròn nhỏ.”
Nói xong những lời này, Tần Quân Dao lại lần nữa trầm tư.
Đôi mắt Lưu Uy đột nhiên mở to, sau đó hít một hơi thật sâu và đưa mắt nhìn vào lá thư trong tay Tần Quân Dao.