Sau khi Lâm Trạch Dương rời đi, cả người Tần Quân Dao không khỏi sững sờ tại chỗ.
Ngay từ đầu mình tìm Lâm Trạch Dương qua đây là vì chuyện gì.
Đúng rồi là vì trừng phạt Lâm Trạch Dương, là vì giáo huấn Lâm Trạch Dương, là vì để cho Lâm Trạch Dương tỉnh táo lại.
Nhưng mà hiện tại Tần Quân Dao cô đã làm cái gì? Chẳng những không có bất kỳ trừng phạt nào cho Lâm Trạch Dương, ngược lại còn vô duyên vô cớ thăng chức cho Lâm Trạch Dương, rốt cuộc đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Tần Quân Dao là một người làm việc rất cẩn thận, mỗi lần cô phạm phải sai lầm đều sẽ tự kiểm điểm lại, để tránh cho lần sau phạm phải những sai lầm tương tự. Nhưng.
Thế nhưng, Tần Quân Dao phát hiện cho dù chính mình nghĩ lại như thế nào, đều hoàn toàn không cách nào lý giải được mới vừa rồi xảy ra chuyện gì. Mà càng ngày càng nghĩ lại, Tần Quân Dao lại càng tức giận, cuối cùng lại quét đồ vật trên bàn rơi xuống đất.
Tần Quân Dao cảm thấy chính mình nhất định là điên mất rồi.
Có thể rất nhiều người từng tiếp xúc với Lâm Trạch Dương đều cảm thấy không thể dùng lý lẽ để khuyên răn hắn, đặc biệt là một số phụ nữ. Nhưng trời đất chứng giám, Lâm Trạch Dương là một người rất có nguyên tắc, còn vô cùng chính trực lương thiện đơn thuần. Những người đó bởi vì Lâm Trạch Dương tức giận đến phát điên, chẳng qua là bởi vì bọn họ không chính trực lương thiện cùng đơn thuần giống như Lâm Trạch Dương mà thôi.
Ít nhất, Lâm Trạch Dương tin tưởng là như vậy.
Giống như bây giờ.
Lâm Trạch Dương đi tới trước mặt Trình Mạnh Cường, anh cảm thấy chính mình có cái gì vui sướng cần phải chia sẻ ra bên ngoài. Không phải đã từng có một người vĩ đại nói sao khi niềm vui cùng hạnh phúc được chia sẻ ra ngoài, đó là tăng gấp đôi niềm vui và hạnh phúc.
Lâm Trạch Dương nhìn Trình Mạnh Cường nói: “Trình Mạnh Cường, về sau tôi chính là cấp trên của anh, về sau anh phục vụ làm lính của tôi, không cần che giấu, anh có thể tự hào mà lớn tiếng nói cho người khác, Lâm Trạch Dương chính là anh của anh, chính là người anh cả đời kính trọng.”
Trình Mạnh Cường sửng sốt một chút, sau đó tức giận mà nói: “Lâm Trạch Dương, mày có phải bị điên rồi hay không mày có phải không chịu nổi việc mình đã bị đuổi hay không, cho nên mất trí rồi.”
Tất cả mọi người nhìn về phía Lâm Trạch Dương, trong ánh mắt đều xuất hiện sự thương hại, bọn họ cảm thấy lúc này lời nói của Trình Mạnh Cường hẳn là sự thật, Lâm Trạch Dương chắc đã chịu đả kích thật lớn, vẫn chưa tỉnh lại.
Lâm Trạch Dương vẻ mặt nghi hoặc, sau đó giống như là đột nhiên tỉnh ngộ, nói: “Đúng rồi anh hẳn là còn không có mở hộp thư ra đi mau mở hộp thư ra, thông báo bổ nhiệm của tôi đã có rồi, Tần Quân Dao đã thăng chức cho tôi làm trưởng phòng bộ phận kinh doanh rồi.”
Kỳ thật là một chút Trình Mạnh Cường cũng không tin lời của Lâm Trạch Dương nói, cho nên cũng không có nghĩ đến việc mở hộp thư ra, mặc dù hắn ta thấy được có thông báo của một lá thư chưa đọc trên hộp thư.
“Cái gì? Chuyện gì đang xảy ra?” Đột nhiên có âm thanh của đồng nghiệp vang lên, đầy kinh ngạc.
“Anh ở đây hét cái gì hả bây giờ là thời gian đi làm, anh như vậy sẽ tạo ra ảnh hưởng không tốt.” Có đồng nghiệp đang chuyên tâm viết báo cáo bị giật mình, hơi không vui.
“Mọi người mau mở hộp thư của công ty ra, tôi cảm thấy tôi đang bị đùa giỡn, bằng không sao có thể xảy ra chuyện như vậy.” Vị đồng nghiệp kia rất là kinh ngạc.
Tất cả các đồng nghiệp nhìn thấy bộ dạng này của người nọ, đều tò mò mà mở hộp thư ra, sau đó từng tiếng hít hà vang lên, tiếp theo toàn bộ phòng kinh doanh đều rơi vào im lặng, tầm mắt mọi người đều dừng ở trên người Lâm Trạch Dương.
Trình Mạnh Cường có hơi nghi hoặc, không biết mọi người là làm sao vậy, cũng không khỏi theo bản năng mở hộp thư, sau đó hắn ta cũng sững sờ tại chỗ.
“Bởi vì Lâm Trạch Dương biểu hiện vượt trội, mang đến cho công ty lợi nhuận cực lớn, cho nên tôi, Tần Quân Dao lại lần nữa đặc biệt phê chuẩn, Lâm Trạch Dương thăng chức trở thành trưởng phòng bộ phận kinh doanh.”
Có người nhỏ giọng đọc ra nội dung hộp thư, sau đó mọi người lại lần nữa sững sờ ở nơi đó.
“Ha ha, Trình Mạnh Cường về sau làm cho tốt, tôi cảm thấy anh rất cố gắng.” Lâm Trạch Dương vỗ bả vai Trình Mạnh Cường, sau đó cười ha hả rồi đi ra ngoài công ty. Người này lại cố ý vắng mặt tìm cớ không làm việc.
Toàn bộ bộ phận kinh doanh im lặng một lúc lâu, giống như là trong khoảng thời gian ngắn tất cả mọi người đều biến thành người câm. Thật sự là bởi vì chuyện này hoàn toàn vượt qua trí tưởng tượng bọn họ.
Trước đó không lâu, bọn họ đều cho rằng Lâm Trạch Dương sẽ cuốn gói đi, bị sa thải, nhưng hiện tại Lâm Trạch Dương lại chẳng những không bị sa thải, còn thăng chức đây là chuyện gì xảy ra vậy.
Đóng góp vượt trội, thường xuyên cố ý vắng mặt tìm cớ không làm việc xem như đóng góp vượt trội sao? Đi làm việc gì cũng không làm, ở đó xem phim hoạt hình, xem như đóng góp vượt trội sao? Không có việc gì cũng cãi nhau với giám đốc, đây là đóng góp vượt trội sao.
Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ đồng nghiệp ở bộ phận kinh doanh, đều có một sự hoài nghi thật lớn đối với quan niệm của mình về cuộc sống. Có một ít người thậm chí đã có một ít tâm tư không chính đáng, muốn học tập Lâm Trạch Dương, xem như vậy mình có phải hay không cũng có thể thăng chức.
Nhưng cuối cùng, tất cả mọi người chỉ có thể đặt tâm tư trở lại trên công việc. Lâm Trạch Dương kia không phải người thường, nếu anh học theo hắn đại khái anh đã sớm phế rồi.
Cả một buổi chiều Trình Mạnh Cường này đều không có tâm trạng làm việc, thậm chí còn từ chối nhận điện thoại của hai người đối tác kinh doanh, còn chọc giận một khách hàng lớn.
Trình Mạnh Cường chỉ cảm thấy linh hồn của mình giống như bị cái gì câu đi rồi, cảm thấy chính mình như đang nằm mơ, có lẽ ngày mai khi tỉnh lại, hết thảy sẽ trở về bình thường đi.
Tạ Nghi thì không biết đang suy nghĩ cái gì, hình như cũng không vui vẻ lắm.
Tóm lại, bởi vì Lâm Trạch Dương, toàn bộ bộ phận kinh doanh đều lâm vào một loại bầu không khí kỳ quái.
Lâm Trạch Dương làm cho bộ phận kinh doanh ở trong bầu không khí xấu hổ, lại không tim không phổi mà trở lại biệt thự của mình.
Lâm Trạch Dương cảm thấy nơi này hoàn cảnh thật sự rất tốt, có trợ giúp cho mình đột phá công pháp.
Lâm Trạch Dương ở trong sân thể hiện một bộ quyền, cảm giác cả người đều thông suốt một ít, chuẩn bị tiếp tục nhưng đúng lúc này điện thoại vang lên.
Nhìn thoáng qua tên người gọi, lông mày Lâm Trạch Dương hơi nhíu lại, sau đó nhận điện thoại, nói: “Làm gì tôi không phải đã nói không nên chủ động liên lạc tôi sao Phantom, trí nhớ cậu không tốt, hay là đầu óc không tốt hả?”