Khi trở về, Chủ nhiệm Lý không đưa mà là để cho tài xế đưa Giang Khương và Hồ lão về lại phòng khám.
- Giang Khương, cậu cảm thấy tỷ lệ được bao nhiêu?
Đang nhắm mắt dưỡng thần, Hồ lão đột nhiên hỏi.
Giang Khương hiển nhiên biết rõ Hồ lão có ý gì, lập tức mỉm cười đáp:
- Sẽ không vượt quá năm thành.
- Năm thành.
Ánh mắt Hồ lão sáng lên. Bốn năm thành là đủ rồi. Cho dù không hồi phục hoàn toàn, nhưng hồi phục phân nửa tuyệt đối không thành vấn đề. Ông đã nghĩ hết cách nhưng không cách nào trị được tận gốc chứng bệnh của Tỉnh trưởng La. Sau khi Giang Khương thử kết hợp với thủ pháp mát xa của hắn, không nghĩ đến lại có hy vọng.
Hồ lão quay sang liếc mắt nhìn Giang Khương, hưng phấn nói:
- Để ta điều chỉnh lại đơn thuốc, còn về phương diện mát xa, cậu phải dụng tâm rồi.
- Vâng ạ.
Giang Khương gật đầu.
Đối với vị Tỉnh trưởng La này, Giang Khương rất coi trọng. Ít nhất người này sẽ là một cơ hội cho hắn. Hắn còn có lực lượng về phương diện khác, nhưng căn bản không dám vận dụng.
Mặc dù cả tiểu đội đã bị diệt hoàn toàn, ngay cả hắn cũng tự bạo, nhưng Giang Khương vẫn không dám xác định còn có người chú ý hay không.
Cho nên, bây giờ Giang Khương chỉ có thể tận lực áp chế sức mạnh của mình, để cho mình ổn định, kết nối quan hệ với một số cao tầng, từng bước một có thể chạm đến tầng lực lượng kia, tìm ra chân tướng tại sao toàn quân lại bị diệt.
Tuy nói vị Tỉnh trưởng La này chỉ là người đứng đầu giới chính trị một tỉnh, nhưng quan hệ quan lại bên trong Hoa Hạ rất phức tạp. Cho dù có thể không dựa vào được, nhưng ít nhất vẫn có hy vọng thông qua ông ta chạm đến tầng cao hơn. Tuy hy vọng không lớn, nhưng tổng thể vẫn còn có hy vọng, Giang Khương sẽ không bao giờ bỏ qua.
Trở lại phòng khám, Giang Khương và Hồ lão cũng không nhắc đến việc khám bệnh. Còn Trương Nhạc thì muốn từ biểu hiện của Giang Khương tìm kiếm chút gì, nhưng y rất nhanh thất vọng rồi.
Trước khi trời tối, thừa dịp Trương Nhạc đã rời khỏi phòng khám, Hồ lão đột nhiên từ trong ngăn kéo lấy ra một quyển sách viết tay đưa cho Giang Khương:
- Giang Khương, hãy dụng tâm xem quyển sách này đi.
Giang Khương tiếp nhận quyển sách, liếc qua tiêu đề: Vân Giang cư sĩ mạch chứng bút lục.
Nhìn thấy mấy chữ Vân Giang cư sĩ, Giang Khương sửng sốt, liền biết được ai là tác giả của quyển sách này. Hắn đã từng nghe lão gia tử nói, Vân Giang cư sĩ là lão trung y nổi tiếng nhất trong nước. Một người bạn của ông đã từng có may mắn được làm môn hạ của Vân Giang cư sĩ.
Xem ra, đây tựa hồ là bút ký mạch tượng mà sư phụ của Hồ lão năm đó lưu lại. Điều này lại càng khiến cho Giang Khương cảm kích Hồ lão nhiều hơn. Đây vốn là bí truyền, nhưng Hồ lão lại nguyện ý lấy ra cho hắn học, chứng tỏ ông đã xem hắn như người nhà.
- Cảm ơn Hồ lão, xin Hồ lão yên tâm, cháu nhất định sẽ học tập thật chăm. Giang Khương cảm kích gật đầu với Hồ lão.
Sau khi Trương Nhạc trở về, cũng không chú ý đến sự tồn tại của quyển sách, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn Giang Khương, trong lòng vẫn cứ ghen ghét. Một cơ hội đến gần lãnh đạo như vậy, y chờ đợi đã rất lâu, nhưng người được lợi lại là Giang Khương.
Rốt cuộc cũng đợi được đến 9h, hai người sắp tan làm, Trương Nhạc nhịn không được nữa, liền tò mò hỏi Giang Khương:
- Giang Khương, hôm nay đến nhà Tỉnh trưởng La, tình huống của Tỉnh trưởng như thế nào?
Đang nghiên cứu quyển mạch học, Giang Khương liền ngẩng đầu nhìn Trương Nhạc, thấy trong ánh mắt của y là sự tò mò không chịu nổi, liền cười nói:
- Không có gì, chỉ là thắt lưng đau do vết thương cũ tái phát. Hồ lão đã kê đơn thuốc rồi.
- Hả? Ờ…
Trương Nhạc vừa chờ mong nhưng lại vừa thất vọng. Tình huống như vậy, y vẫn có thể đoán được.
Giang Khương trả lời xong liền vùi đầu vào đọc sách, khiến cho Trương Nhạc buồn bực không thôi.
10h tối, khi Giang Khương chuẩn bị tiến vào giấc ngủ, hình xăm bên vai trái liền lóe lên. Đồng chí tổ sư gia lao ra, bắt đầu giảng giải các phương thuốc.
Thời gian dần trôi, đến khoảng 3h sáng, sau khi Tổ sư gia giảng xong một phương thuốc, đột nhiên hình xăm lóe lên. Một giọng nói vang lên trong nửa đêm:
- Phân tích hấp thu năng lực tinh thần, bộ Phương thuốc hoàn thành, tổng cộng hấp thu được một vạn một ngàn không trăm chín mươi sáu phương thuốc. Năng lượng Cửu Vĩ tầng một bão hòa 53%. Bắt đầu khởi động bộ Động mạch học.
Thanh âm biến mất, vị tổ sư gia rốt cuộc không còn lúc ẩn lúc hiện trước mặt Giang Khương nữa mà là xuất hiện trong một gian thạch thất.
Bên trong thạch thất có một cái bàn xem bệnh hình dáng cổ xưa, trên bàn có gối chẩn mạch, giấy và bút mực.
Quan trọng là, bên cạnh bàn xem bệnh có một vị lão giả mặc đồ cổ trang, gương mặt sầu khổ. Còn tổ sư gia thì đang nhắm mắt bắt mạch.
Nhưng lúc này, bên tai Giang Khương đột nhiên vang lên tiếng ca:
- Mạch lý hề, dụng tâm tế, tam pháp tứ trung yếu thục ký. Nhân mạch nan, nhu cần lý, sát hình biện tượng phi dung dịch, phù trầm trì sổ lực vi trung, khoách sung các mạch chân tiêu tức, thử lý nhu minh vị chẩn tiền, miễn chi tân y, cật mạch ký, kinh vi nhất quán dụng tâm ky, chỉ hạ hồi thanh chẩn diệu ký. (Khi bắt mạch, cần phải kỹ càng và tỉ mỉ, luôn nhớ kỹ tam pháp (*). Bắt mạch rất khó, cần tập trung, vì việc quan sát hiện tượng và phân biệt chúng không hề dễ dàng, từ 4 loại mạch tượng phù, trầm, trì, sổ, mà mở rộng ra các thông tin chính xác về mạch, việc này cần xác định rõ ràng trước khi chẩn bệnh, tránh dùng Tây y, “cật mạch ký” trước sau như một phải luôn vận dụng suy nghĩ và suy luận, dựa vào âm thanh phát ra (sau khi gõ vào người bệnh nhân) để chẩn bệnh)
Nghe được tiếng ca này, Giang Khương chỉ cảm thấy trong lòng sáng rực. Mấy ngày qua, hắn cảm thấy cảm thụ mạch tượng rất khó khăn, bây giờ dường như được bài ca này khai sáng.
Hơn nữa, bài ca này giống như là tổng quyết về mạch học, trong đó có vài câu khiến cho Giang Khương dường như cảm ngộ ra.
- Khi nói đến Biểu là phải quy về mạch Phù, nhiệt là Sác, Lý là Trầm, Hàn là Trì, mạch Huyền, Cường là Thực, Tế, Vi là Hư.
Giang Khương đối với hai câu này giống như khẩu quyết. Trong lúc mơ mơ màng màng cảm thán, đột nhiên có tiếng ghé vào tai hắn, sau đó giống như hắn đang tự bắt mạch, cảm nhận được đầu ngón tay có xúc cảm của mạch nhảy lên truyền đến.
Tiếng ca lại vang lên:
- Mạch Phù là mạch dương, là mạch đi ở trên thịt, nhấc tay lên thì có dư, ấn tay xuống thì không đủ, đè xuống thì hơi giảm nhưng không rỗng, nhấc lên thì nổi phù lên mà đi lưu lợi. Mạch Phù đi nổi ở ngoài mặt da, ấn nhẹ thấy ứng ngay ở ngón tay…. Lúc đặt áp lực rất nhẹ (phù thủ) thì thấy đường cong động mạch nổi lên nhiều, càng đặt thêm áp lực (trung và trầm thủ) thấy hình sóng mạch càng nhỏ đi. Mạch Phù có bảy biểu hiện: Hồng, Hư, Tán, Hống, Cách, Nhu.
Nghe tiếng ca này, Giang Khương mơ mơ màng màng cảm nhận từ đầu ngón tay có cảm giác nhảy lên rất nhỏ, đây rõ ràng là sáu biểu hiện của mạch Phù.
Mặc dù Giang Khương đã hiểu rõ tình huống của sáu biểu hiện này, nhưng đầu ngón tay vẫn cứ nhảy lên, còn có tiếng nhịp nhàng của huyết mạch bên tai, dường như không để cho Giang Khương học thuộc thì không được.