Khi bác sĩ La đang biểu lộ vẻ mặt tức tối của mình thì Giang Khương đã sớm chẳng ngó ngàng tới gã nữa, lúc này tay chân bận rộn không ngừng. Nếu có bác sĩ La hỗ trợ một bên thì hắn có thể nói nắm chắc một trăm phần trăm. Nhưng trước kia khi hắn làm thủ thuật này cũng đều như vậy, phần lớn đều hoàn thành một mình. Tuy rằng cũng phiền hà hơn một chút nhưng Giang Khương vẫn có tự tin
Cho dù xác suất thành công hạ xuống tới tám phần mười nhưng không phải ít nhất cũng có tám phần sao? Chẳng lẽ không có ông La giết lợn thì chúng ta không được ăn thịt lợn à?
Trong thời gian ngắn ngủi chưa tới một phút, Giang Khương đã dùng kìm cầm máu mở miệng vết thương, đồng thời thỉnh thoảng dùng băng gạc rửa sạch máu tụ trong vết thương, sau đó nhanh chóng nhờ kinh nghiệm của mình, tìm được động mạch đang chảy máu ở phía sâu dưới lớp cơ.
Thấy mạch máu bị đứt trông không to hơn hạt đỗ bao nhiêu, vẻ mặt Giang Khương vui mừng, trầm giọng nói:
- Chuẩn bị kim ... Chỉ... Kìm cắt tới đây...
Y tá đứng một bên vẫn đang lo lắng nhìn hắn chăm chú chờ lệnh, lúc này lập tức đưa kìm cắt tới, muốn xem vị bác sĩ Giang tuổi trẻ mà thần kỳ này làm thủ thuật này cho tốt.
Lúc này bác sĩ La đang đứng cạnh bác sĩ Hồ phát tiết sự bất mãn của mình cũng nghe được câu này của Giang Khương, lập tức sắc mặt tái mét, quay phắt đầu nhìn lại khu phẫu thuật, mặt đầy vẻ kinh hãi.
Hiển nhiên bác sĩ La biết lúc này cần kim và chỉ có nghĩ là gì, có nghĩa là Giang Khương đã tìm được mạch máu bị đứt kia, bắt đầu chuẩn bị thắt nút.
- Sao lại có thể như vậy? Mới bao lâu? Một mình hắn làm sao tìm được...
Bác sĩ La kinh hãi nhìn Giang Khương dưới tình huống không có bất cứ ai hỗ trợ, chỉ dựa vào hai tay, tay phải cầm kẹp máu đặt vào giữa khu cơ đầy máu, tay trái cầm nhíp vạch tầng cơ ra, sau đó nhẹ nhàng kẹp vào sâu trong khu máu tích tụ một cái, sau đó liền nới kẹp máu ra...
Tay phải hắn lại lấy kim và chỉ từ tay y tá, xoay chuyển trong khu máu tụ một cái, sau đó vứt kẹp trong tay trái ra, hai tay buộc đuôi sợi chỉ thật lưu loát, sau đó liền bỏ hẳn kẹp máu ra, nhận lấy cái kéo từ tay y tá, cắt nhẹ một nhát.
Sau khi cắt đứt đầu chỉ, Giang Khương thở nhẹ một hơi, đặt vào khay bên cạnh, ngẩng đầu trầm giọng nói với bác sĩ La một bên:
- Ổn rồi... Đã buộc tốt rồi. Mau chóng xuất phát....
- Hả... Sao... Sao có thể chứ?
Bác sĩ La cứng họng nhìn miệng vết thương, đột nhiên lắc đầu nói:
- Chuyện này... Chuyện này không có khả năng...
Thấy bác sĩ La vẫn ngẩn ra, Giang Khương nhíu mày, thuận tay cầm một miếng gạc khô, lau nhẹ ở miệng vết thương. Sau khi lau máu đọng đi, chỉ thấy bên trong miệng vết thương khô ráo, không có chút máu nào trào ra nữa.
- Đi mau...
Giang Khương bỏ găng tay dính máu vào thùng rác, hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn bác sĩ La vẫn lộ vẻ không thể tin, nói:
- Hiện giờ đang phải giằng co từng phút một, đừng bỏ lỡ thời gian!
- A...
Bị Giang Khương trừng mắt một cái, bác sĩ La mới tỉnh táo lại, quay đầu gọi ra bên ngoài:
- Người nhà... Mau chóng tới giúp nâng bệnh nhân... Lên xe!
Mấy bạn học cùng phụ đạo viên đang lo lắng bên ngoài nghe thấy lời này, lúc này cũng hiểu ra, thở phào một hơi, sau đó vội vã chạy tới, nâng bạn học của mình lên xe cứu thương dưới sự chỉ dẫn của bác sĩ La.
Mà cô gái đi cuối cùng đột nhiên quay đầu cười cười cảm kích với Giang Khương, mặt cười khiến đôi mắt cong cong tuyệt đẹp như trăng lưỡi liềm, nói:
- Cám ơn anh... Bác sĩ Giang!
- Ấy... Không cần khách sáo!
Đột nhiên Giang Khương bị nụ cười cực kỳ xinh đẹp của nữ sinh nọ làm cho ngẩn ngơ, sau đó mới mỉm cười gật gật đầu.
Nhìn dáng vẻ xinh đẹp tuyệt trần của nữ sinh kia biến mất ngoài cửa, Giang Khương mới âm thầm cảm thán:
- Xem ra mình bỏ qua đại học Đông Khương đúng là đáng tiếc mà...
- Giang Khương... Cậu vất vả rồi...
Giang Khương đang cảm thán, đột nhiên bị giọng nói của bác sĩ Hồ ở bên cạnh làm giật mình, phát hiện ra không ngờ mình vẫn đang ngẩn ra, vội vàng quay đầu gật đầu cười với bác sĩ Hồ:
- Ông Hồ... Ông đừng khách sáo!
- Nào nào... Tới phòng làm việc của tôi ngồi đã...
Ông bác sĩ Hồ mỉm cười gật đầu, sau đó nói.
Phòng làm việc của bác sĩ Hồ dù không lớn nhưng bố trí cũng rất tao nhã, cổ kính đẹp đẽ. Giang Khương ngồi vào chỗ rồi, bác sĩ Hồ rót cho hắn một ly trà rồi nói:
- Giang Khương... Ông nội cháu dạo này thế nào?
- Cám ơn ông Hồ quan tâm...
Giang Khương hơi nhổm dậy, tỏ vẻ cảm tạ rồi cười nói:
- Sức khỏe ông nội cháu vẫn không tồi, gần đây tinh thần cũng tốt lắm!
Bác sĩ Hồ vui mừng gật đầu, sau đó nhìn Giang Khương, trầm giọng nói:
- Thằng nhóc cháu mất tích ba năm, ba năm nay cũng không biết làm sao ông nội cháu vượt qua được. Lần này cháu vừa về mới vài ngày, ông nội cháu đã đẩy cháu tới chỗ tôi, thật thương cho sự khổ tâm của ông ấy!
Giang Khương im lặng gật đầu. Tất nhiên là hắn hiểu chuyện này.
Thấy dáng vẻ của Giang Khương, bác sĩ Hồ hài lòng gật đầu, sau đó thận trọng nói với hắn:
- Giang Khương... Ý của ông nội cháu là muốn cho cháu theo tôi học tập nội khoa. Nhưng vừa rồi tôi thấy khả năng ngoại khoa của cháu cực kỳ cao, cháu xác định muốn học nội khoa sao?
Giang Khương cười khổ một tiếng:
- Ông Hồ... Ý của ông nội cháu là muốn cháu làm đồ đệ của ngài, học một hai năm, sau đó đi thi lấy chứng chỉ hành nghề.
Bác sĩ Hồ từ từ gật đầu, tỏ vẻ đã rõ, sau đó thở dài:
- Vậy thì được đi... Dù sao thì sau này cháu cũng hành nghề Trung y, coi như kiêm cả ngoại khoa cũng được... Hiện tại chúng ta vẫn cần có chứng chỉ mới được hành nghề y, nhưng chủ yếu vẫn coi trọng năng lực bản thân. Chuyện sau này để sau này nói đi...
Nói xong ông nhìn Giang Khương cười nói:
- Vậy sau này cháu theo tôi... Giúp việc trong phòng khám đi. Hơn nữa về phương diện ngoại khoa... Cháu cũng có thể cùng hỗ trợ bác sĩ Lý...
Giang Khương mỉm cười gật đầu nói:
- Cám ơn ông Hồ... Thế là tốt rồi!
Thấy Giang Khương đồng ý, bác sĩ Hồ vuốt râu cười mừng rỡ, nói:
- Tốt... Có cháu ở đây, sau này không lo lắng về phương diện ngoại khoa thiếu bác sĩ Lý nữa, tôi cũng yên tâm hơn nhiều!
- Như vậy đi... Giang Khương... Vốn một học việc chờ chứng chỉ sẽ được bao ăn bảo ở, tiền lương một tháng một ngàn đồng. Của cháu là... Bao ăn ở, một tháng hai ngàn, không tính tiền thưởng, tạm thời giống như Trương Nhạc nhé?
Nghe thấy được hai ngàn, Giang Khương cười, sau đó nói:
- Vâng... Cứ làm theo lời ông Hồ đi...
Dựa theo sắp xếp của bác sĩ Hồ, Giang Khương sẽ ở trong một phòng trống trên tầng hai phòng khám. Vốn những người làm ở đây đều là người địa phương Vân Giang, kể cả Trương Nhạc vừa được bác sĩ Hồ nhắc tới cũng là người địa phương, trên cơ bản đều hết giờ về nhà. Cho nên sau chín giờ tối, nơi này không có ai nữa.
Chẳng qua hiện giờ có Giang Khương tới, vừa vặn buổi tối Giang Khương ở lại trông phòng khám.
Bác sĩ Hồ gọi Trương Nhạc tới, bảo gã dẫn Giang Khương lên phòng nghỉ một lúc.
Đi phía sau Trương Nhạc, Giang Khương lên lầu, tới trước cửa một gian phòng. Trương Nhạc cười với Giang Khương, nói:
- Giang Khương... Đây là phòng của cậu!
Giang Khương nhìn thoáng qua Trương Nhạc, thấy trong nụ cười của đối phương lại có một tia e ngại... Dường như còn có thể tồn tại một tia ghen ghét...
Ánh mắt hơi lóe lên, Giang Khương liền hiểu rõ vì sao đối phương lại có vẻ mặt như vậy. Vốn chỉ có một mình Trương Nhạc theo học bác sĩ Hồ, hiện giờ có thêm mình, như vậy coi như bị mình phân một nửa sở học. Nếu đối phương mà còn hoan nghênh mình, như vậy đúng là có vấn đề rồi.
Hắn lập tức cũng mỉm cười, tỏ vẻ cảm ơn Trương Nhạc, sau đó từ từ bước vào phòng.
Nhìn hoàn cảnh trong phòng, Giang Khương cũng rất hài lòng. Tầng hai vốn có bốn phòng lớn, chẳng qua ba gian trong đó đã đổi thành nhà kho hoặc phòng bệnh.
Còn lại một căn phòng lớn là phòng của Giang Khương hiện giờ, trong phòng có cả nhà tắm, bố trí cũng không tồi, có giường có tủ, thậm chí cả chăn đệm đầy đủ, giống như một căn phòng mới vậy.
Đặt ba lô lên trên ghế, lấy quần áo mới trong tủ ra mặc, sau đó Giang Khương liền đi ra siêu thị gần đó mua chút đồ dùng cá nhân.
Vác túi đi trở về phòng khám, nhìn đám sinh viên mặt ngây thơ không chút âu lo thỉnh thoảng đi trên đường, Giang Khương chỉ cảm thấy trái tim đã chai sạn từ rất lâu của mình dường như cũng bắt đầu được nới lỏng.
Hơi ngẩng đầu, nhắm hai mắt hưởng thụ ánh nắng ấm áp trên đỉnh đầu, Giang Khương thở phào một hơi, sau đó buông lỏng toàn thân, nói nhỏ:
- Chỗ này không phải như tiền tuyến nữa...
Thả bước từ tốn, mặt còn hơi mỉm cười, cơ mặt đã hơi co cứng từ lâu giờ cũng bắt đầu giãn ra...
Đột nhiên, bước chân Giang Khương càng chậm rồi ngừng lại, từ từ giang hai tay ra, ngửa đầu cảm nhận ánh mặt trời đã hơi nóng nực, hít sâu một hơi, sau đó mặt bắt đầu lộ nụ cười nhẹ, hơn nữa càng ngày càng rõ ràng. Cơ thể Giang Khương vốn những năm gần đây đều trong tình trạng căng thẳng cũng từ từ được buông lỏng...
Đám thanh niên nam nữ đi qua cũng tò mò nhìn thằng nhãi đang đứng cười như thần kinh bên đường, mặt lộ ý cười tò mò. Không ít nữ sinh còn che miệng cười trộm hắn...
- Cười trông cũng đẹp giai... Đáng tiếc là bị ngớ ngẩn....
- Ừ ừ... Cũng giống. Nhưng tôi thấy hắn có vẻ giống như bị thất tình nghiêm trọng, sau đó mãi cũng nghĩ thông, giờ có vẻ được giải thoát...
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!