- Trước mắt, công việc chuẩn bị tại thế giới trên mặt đất vẫn tiến hành như cũ... Hơn nữa chỉ dựa vào lực lượng của một mình Tuyệt y đường tôi, trong lúc vội vàng sợ không thể đảm bảo cuối cùng có thể hoàn thành!
Lý Nguyên Bân thoáng trầm mặc một lúc liền nhìn về phía hai người, trầm giọng nói:
- Cho nên... Trước mắt cho dù có hoàn toàn công phá nơi này thì tạm thời cũng không có trợ giúp quá lớn với việc chúng ta đang làm...
- Cũng không có trợ giúp quá lớn?
Ánh mắt Sư Khung phát lạnh, nhìn về phía Lý Nguyên Bân, trầm giọng nói:
- Ý của ngươi là chẳng lẽ để đám trấn thủ đáng chết này ở đây, đối với chúng ta mới có lợi phải không?
Đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo kia của Sư Khung, Lý Nguyên Bân cũng không sợ hãi, chỉ bình tĩnh đối mặt, từ tốn nói:
- Đại vương, hiện tại thế giới trên mặt đất chưa hoàn toàn chuẩn bị xong. Nếu chúng ta không thể cam đoan lập tức xuất hiện trên mặt đất, hơn nữa đứng vững gót chân, như vậy không cần bức bách những người trấn thủ ở đây quá đáng, tránh để bọn chúng chó cùng giứt dậu!
- Nếu tạm thời chúng ta không thể lấy tổn thất nhỏ để đuổi bọn chúng hoàn toàn khỏi nơi này, không bằng giữ lại bên kia. Chỉ cần bọn chúng không trốn thoát khỏi thung lũng kia thì có tổn thương gì cho chúng ta đâu?
Nói đến đây, Lý Nguyên Bân nhìn về phía Hồ Mục ở một bên, nói tiếp:
- Chỉ cần chúng ta có thể đảm bảo ổn thỏa tất cả mọi việc trên thế giới mặt đất, đến lúc đó một lần hành động phá nơi này, sau đó lao lên mặt đất, đó mới là phương án tốt nhất!
Nhìn ánh mắt của Lý Nguyên Bân, Hồ Mục chỉ hơi trầm ngâm một chút liền chắp tay nói với Sư Khung:
- Đại vương... Gã nói có lý... Việc này có thể trì hoãn một chút...
Nói đến đây, Hồ Mục liền đảo mắt nhìn về phía Lý Nguyên Bân, trầm giọng nói:
- Ngươi vẫn phụ trách chuẩn bị trên mặt đất... Như vậy đến bao giờ mới tính là ổn thỏa?
Lý Nguyên Bân hít khẽ một hơi, trả lời:
- Thật ra Tuyệt y đường chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi... Nhưng xu thế của Thiên Y viện rất lớn, hơn nữa vốn định khơi mào chiến tranh giữa Thiên Y viện và Cổ Môn, mà lại bởi Giang Khương nọ nên thất bại...
- Cho nên nếu muốn đảm bảo không có vấn đề gì.... Như vậy tốt nhất là khởi động bộ lạc Vu Sư, cũng là phụ thần thị giả của chúng ta...
Dứt lời, Lý Nguyên Bân nhìn về phía hai người, trầm giọng nói:
- Trước mắt bộ lạc Vu Sư ở đại lục hải ngoại, xu thế khá lớn... Hơn nữa hiện tại Thú Thần Bát lại ở nơi này, phụ thần thị giả cũng có thể bộc phát ra thực lực mạnh nhất... Cho nên tôi vẫn đề nghị phái thành viên hoàng tộc ra, đi tới thế giới mặt đất...
- Tôi tin rằng... Bọn họ là phụ thần thị giả, nếu thấy tộc ta tồn tại, chắc chắn sẽ đi theo tộc tôi!
- Như thế bọn họ cũng sẽ là lực lượng viện trợ lớn nhất của tộc ta tại thế giới mặt đất!
Nghe thấy Lý Nguyên Bân nói vậy, hai người Sư Khung và Hồ Mục liếc nhìn nhau, hai mắt sáng ngời.
Nhìn dáng vẻ của hai người, trong lòng Lý Nguyên Bân bình tĩnh hẳn, biết đã khiến bọn họ động lòng rồi, thừa dịp rèn sắt khi còn nóng, nói:
- Nhưng việc này cũng cần nhanh lên... Dù sao mặc dù hiện tại Linh tinh điện hạ đã bị phong ấn nhưng nếu một khi Linh tinh điện hạ thoát vây, nhưng vậy phụ thần thị giả kia sợ rằng sẽ không ủng hộ tộc chúng ta nữa! Thậm chí bọn họ có thể đầu hàng kẻ trấn thủ ở đây!
- Việc này quả thật cũng đúng!
Ánh mắt Hồ Mục lóe lên, trầm giọng đáp:
- Nếu ở thế giới bên ngoài, đám phụ thần thị giả này có thực lực mạnh mẽ như thế thì đúng là có thể lợi dụng một phen!
- Ít nhất chúng ta có thể lọi dụng lực lượng các phương diện trước khi linh tinh điện hạ giải phong, đứng vững trên thế giới mặt đất... Cho dù đến lúc đó chẳng may Linh tinh điện hạ giải phong, như vậy chúng ta cũng không cần Bích Lũy tồn tại nữa, giao cho điện hạ là được!
- Khi đó đã thành chuyện đã rồi, ít nhất Điện hạ sẽ nể mặt phụ thần, cũng không khiến cả tộc nhân thị giả trở mặt với chúng ta, ít nhất cũng giữ lại những địa phương chúng ta đã chiếm cứ!
Nghe thế, Sư Khung chậm rãi gật đầu nói:
- Lời quân sư có lý!
Dứt lời, gã liền nhìn Lý Nguyên Bân, nói:
- Như vậy tạm thời chúng ta buông tha cho đám người trấn thủ này! Về phần có phái hoàng tộc ả không... Ngươi xác nhận đám thị giả đó sẽ nghe theo tộc ta sao?
- Chỉ cần Linh tinh điện hạ không xuất hiện, như vậy phụ thần thị giả chỉ cần thấy thành viên hoàn tộc chúng ta, tất nhiên sẽ cúi đầu nghe lệnh!
Trong mắt Lý Nguyên Bân lộ vẻ hưng phấn. Tất nhiên gã biết lực lượng của bộ lạc Vu Sư độc chiếm châu Phi mạnh đến đâu. Có bộ lạc Vu Sư trợ giúp, gã có thể giúp yêu tộc đứng vững trên mặt đất!
- Tốt!
Nghe thấy Lý Nguyên Bân nói bình tĩnh như vậy, Sư Khung trầm giọng gật đầu đáp:
- Vậy thì chúng ta liền lập tức bố trí, sớm ngày ổn thỏa, cũng đỡ sinh chuyện!
- Quân sư... Chuẩn bị bố trí người xuất phát từ con đường bí mật...
- Lý Nguyên Bân, ngươi cũng bố trí người cho tốt, chuẩn bị đi cùng người của tộc ta thuận lợi tới lãnh địa của phụ thần thị giả!
Nghe Sư Khung nói xong, trong mắt Lý Nguyên Bân lờ mờ lóe lên một tia sáng nhạt, từ tốn nói:
- Đại vương... Việc này bố trí người khác sợ rằng không quá ổn thỏa. Ta cảm thấy có lẽ do ta tự đi một chuyến thì tốt hơn...
- Không được... Ngươi phải ở lại nơi này! Nếu ngay cả một chút người đắc lực mà ngươi cũng không chuẩn bị được, như vậy ta thật sự hoài nghi ngươi không có năng lực thực sự hỗ trợ tộc ta trên mặt đất!
Sư Khung nhìn chằm chằm vào Lý Nguyên Bân, lạnh lùng nói.
Đồng tử Lý Nguyên Bân hơi co rút lại, lập tức ẩn dấu thật sâu vẻ thất vọng trong mắt, trầm giọng đáp:
- Vâng! Đại vương, tôi lập tức bố trí người ngay!
Trở lại trong lều vải của mình, sắc mặt Lý Nguyên Bân âm trầm xuống trong mọi người. Vốn gã còn muốn lợi dụng cơ hội này trở lại mặt đất, nhưng xem ra Sư Khung và Hồ Mục cực kỳ đề phòng, chỉ sợ không có khả năng để mình rời đi.
Lập tức gã chỉ có thể chậm rãi thở dài, sau đó lạnh giọng quát:
- Người đâu!
Lúc này tại doanh trại của Thiên Y viện, luồng xoáy linh khí vốn khổng lồ lúc này cũng chậm rãi tiêu tán. Đám người Tôn Diệu Nguyệt và Từ Thanh Linh đều thở phào nhẹ nhõm.
- Xem ra tên nhãi này đúng là một thùng cơm... Không ngờ có thể uống hết bát thuốc mà không nổ bụng!
Tôn Diệu Nguyệt hừ một tiếng nói:
- Cũng không biết là hắn có phải heo không nữa!
Lúc này rốt cục Lý Tiểu Vũ cũng yên tâm, nghe thấy lời này của Tôn Diệu Nguyệt liền cười ngọt ngào nói:
- Sư phụ... Anh Giang Khương là chúc long... Không phải là heo!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!