Đây là tín hiệu Y Phù phát ra, là thứ duy nhất có thể liên lạc với Giang Khương trong thế giới dưới lòng đất này.
Nghe tiết tấu của tín hiệu này, trên trán Giang Khương lộ vẻ nghi hoặc nhàn nhạt.
Hắn đã hẹn hai loại tín hiệu, một loại dồn dập, một loại từ tốn.
Dồn dập đại biểu trụ sở gặp tình huống khẩn cấp. Mà từ tốn là đại biểu có chuyện cần Giang Khương trở về.
- Lúc này có chuyện gì muốn mình trở về chứ?
Mặc dù lòng có nghi hoặc nhưng Giang Khương vẫn chỉ nhìn thoáng thế giới dưới lòng đất rồi quay đầu bay vút về phía hướng trụ sở.
Trải qua đại doanh của yêu tộc, Giang Khương vẫn cẩn thận xem xét tình huống của cả đại doanh.
Nhìn trung tâm đại doanh trước mắt, Giang Khương hơi cau mày. Xem ra đám người Sư Khung còn chưa rời khỏi nơi này.
Âm thầm không chút tiếng động xuyên qua đại doanh, lại bay lướt lên trời, vượt qua mấy tầng phòng ngự, cuối cùng Giang Khương rơi vào bên trong trụ sở.
Lúc hắn vừa mới rơi xuống đất, bảy tám cảnh vệ liền vây lại.
- Là tôi đây...
Nhìn đám cảnh vệ nhanh chóng vây lại, Giang Khương hài lòng gật đầu, sau đó mới xác minh thân phận.
Sau khi đã xác minh thân phận rồi, đợi tới lúc Hoàng Văn Hiên chạy tới, cảnh vệ mới tản đi, Giang Khương lại càng an tâm về việc phòng ngự của trụ sở hơn vài phần.
Xem ra Hoàng Văn Hiên cũng không tốn công vô ích. Có khả năng phòng ngự như vậy, vấn đề an toàn của trụ sở sẽ không xảy ra chuyện gì quá lớn.
- Trong viện có chuyện gì xảy ra sao? Sao lại gọi tôi trở về như vậy!
Nhìn sắc mặt Hoàng Văn Hiên không ổn lắm, Giang Khương hơi nhíu mày hỏi.
Hoàng Văn Hiên cười khổ một chút, sau đó nhìn về phía Giang Khương, nói:
- Không phải trong viện xảy ra chuyện... Mà là Tuyệt y đường!
- Tuyệt y đường?
Giang Khương hơi sửng sốt, sau đó sắc mặt liền trở lên nghiêm trọng trong nháy mắt.
- Đúng vậy... Là phía Tuyệt y đường, sau khi tin Lý Nguyên Bân phản theo yêu tộc truyền tới, chúng ta còn chưa kịp có phản ứng... Thì bên kia đã xảy ra vấn đề rồi!
Hoàng Văn Hiên từ tốn nói.
- Xảy ra vấn đề rồi...
Lông mày Giang Khương bắt đầu nhíu lại. Nếu có vấn đề rồi thì đại biểu cho...
- Hiện tại cha và em của ngài đã mất tích rồi. Hơn nữa thân tín của bọn họ cũng bị Tuyệt y đường tập kích... Hiện tại trong viện đã phái ra đủ lực lượng để điều tra tình hình của hai người bọn họ!
Hoàng Văn Hiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua Giang Khương, từ tốn nói:
- Cho nên viện trưởng bảo tôi thông báo cho ngài...
- Mất tích rồi?
Giang Khương trầm giọng nói.
- Đúng... Dự tính hẳn là bị trực hệ của Lý Nguyên Bân mang đi rồi... Nhưng trong viện phân tích, tạm thời bọn họ hẳn không có nguy hiểm tới tính mạng. Chắc là trước khi Lý Nguyên Bân tiến vào trong thế giới Phong Động đã sắp xếp sẵn... Hiện tại rất có thể đã giam lỏng bọn họ ở một nơi nào đó!
Hoàng Văn Hiên nói xong liền không nói gì nữa, chờ Giang Khương quyết định. Chuyện như vậy, không ai có thể quyết định thay cho Giang Khương được. Đây cũng là nguyên nhân viện trưởng truyền tin này tới đây.
Không có gì bất ngờ, Giang Khương trầm mặc một hồi, sau đó mới lên tiếng nói:
- Tôi ra ngoài xem một chút!
- Vâng... Thường ủy Giang!
Dẫn Hoàng Văn Hiên quan sát phòng ngự của trụ sở một lần nữa, sau đó Giang Khương liền dẫn hai Đại vu sư và Y Phù rời khỏi thế giới Phong Động.
Khi trực thăng chậm rãi hạ xuống Thiên Y viện, sớm đã có người ở phòng làm việc Viện ủy hội đứng một bên chờ đón.
- Thường ủy Giang... Viện trưởng đang trong phòng làm việc chờ ngài...
Giang Khương gật đầu nói:
- Tôi... Tôi tới ngay đây!
Trong phòng làm việc của viện trưởng, bất ngờ là ba người Từ Khải Liễu và Lưu Mộc Dương cùng đang ngồi chờ đợi.
- Cậu vất vả rồi...
Thấy Giang Khương tiến vào, ba người cùng gật đầu khẽ ra hiệu.
Giang Khương ngồi xuống một bên, cũng không nhiều lời mà hỏi thẳng:
- Hiện tại tình hình thế nào rồi?
Ba người đều hiểu Giang Khương hỏi tới chuyện gì.
Từ Khải Liễu cũng không lòng vòng, trầm giọng nói:
- Trước mắt chúng ta đã phái đủ lực lượng rồi, cũng điều tra và giám sát chu đáo đối với Tuyệt y đường rồi...
- Nhưng trước mắt phía Tuyệt y đường đang co cụm tương đối chặt, người của chúng ta căn bản không thể liên lạc với bọn họ được... Đồng thời mấy cứ điểm chủ yếu cũng đều đã thành người đi nhà trống rồi... Ngoại viện đang tiến hành điều tra theo phương hướng rút lui của bọn họ...
- Như vậy... Hiện tại mấy người Giang Văn Ba vẫn chưa có tin tức gì?
Mặc dù có thể xác nhận là chắc không có tin tức gì nhưng Giang Khương vẫn lên tiếng hỏi.
- Đúng vậy... Trước mắt chúng ta vẫn chưa thể xác nhận vị trí hai cha con bọn họ...
Từ Khải Liễu khẽ lắc đầu nói:
- Nhưng chúng ta cũng đã tiến hành điều tra phân tích từ thông tin mấy người thân tín trốn ra cung cấp, đại khái xác định được mấy vị trí có thể... Phía ngoại viện cũng đã phái người đi dò xét trước... Một khi phát hiện tung tích của bọn họ thì sẽ phái đủ lực lượng ra ứng cứu!
Giang Khương thở dài khẽ, cười khổ ngẩng đầu nhìn ba người, lắc đầu nói:
- Xem ra chúng ta vẫn quá khinh thường Lý Nguyên Bân rồi!
Ba người đều cười khổ gật đầu. Lưu Mộc Dương lắc đầu, thở dài nói:
- Quả thật là chẳng ai trong chúng ta ngờ được, không ngờ thế giới dưới lòng đất lại như thế, hơn nữa Lý Nguyên Bân lại ẩn nhẫn lâu như vậy...
- Đúng thế...
Liêu Long Căn cũng thở dài, sau đó nhìn về phía Giang Khương, từ tốn nói:
- Hiện tại tình huống thế giới dưới lòng đất thế nào?
Giang Khương khẽ lắc đầu, nói:
- Tình hình chỉ có thể tạm thời coi như ổn định... Phương diện phòng ngự, Trưởng ban Hoàng thực hiện rất chắc chắn... Nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì được an toàn cho trụ sở mà thôi!
Nghe Giang Khương nói vậy, ba người nhìn nhau một cái, cũng không có vẻ bất ngờ.
Từ khi nắm được tư liệu chính thức của thế giới dưới lòng đất, mọi người liền hiểu rõ chỗ phiền toái của thế giới dưới lòng đất.
Nếu không phải lúc đầu bản thân Giang Khương bị vay trong đó, trong viện cũng không mạnh mẽ đưa người tiến vào tạo trụ sở ở đó. Hiện tại có thể ổn định trụ sở, sơ bộ duy trì cứ điểm tại thế giới dưới lòng đất đã là tương đối không tồi rồi!
- Giang Khương... Về phần Không Thanh Đan, chỉ có thể để cậu vất vả rồi... Mặc dù hiện tại chúng ta đã chuẩn bị rất nhiều nhân lực thay đổi, nhưng mấy vị tồn tại chủ yếu có lẽ sắp sửa phải đóng quân trường kỳ, tránh để xuất hiện tình huống người ý muốn!
Lúc này Từ Khải Liễu đã nhìn về phía Giang Khương, nói tiếp: