Lâm Quốc Huy cung kính đứng trước bến tàu, cẩn thận nghênh đón đại nhân vật từ trên du thuyền xuống.
Lúc này, trong lòng y có chút khẩn trương. Y không biết, trên du thuyền ngoại trừ vị đặc công ra thì còn có đại nhân vật nào. Rõ ràng, lần này không phải là hành động đã được sắp xếp trước. Nếu là sắp xếp trước, là đại sứ quán thường trú tại Hy Lạp, y nhất định sẽ phải biết.
Hơn nữa, hành động như vậy, nếu quả thật muốn thị uy, Hy Lạp cũng không phải là nơi tốt để lựa chọn. Thậm chí còn có thể nói là không thích hợp. Ít nhất vẫn còn có bốn quốc gia thích hợp hơn Hy Lạp.
Cho nên, Lâm Quốc Huy khẳng định đây tuyệt đối là chuyện ngoài ý muốn. Vị đại nhân vật kia chẳng qua chỉ là trùng hợp ở Hy Lạp mà thôi. Theo lý, nếu như có đại nhân vật từ trong nước đến, cho dù là âm thầm đến, y nhất định phải biết.
Điều này làm cho y tràn đầy mong đợi, muốn biết xem trên du thuyền sẽ có ai bước xuống. Thậm chí y còn liệt kê ra một số đại nhân vật, nhưng rồi đều bị loại bỏ. Bởi vì mấy vị kia không thể bí mật xuất ngoại được.
Nhưng người có thể ảnh hưởng đến cao tầng phải vận dụng lực lượng như vậy, phân lượng chắc chắn không nhỏ.
Điều này làm cho y có chút mong đợi người bước xuống.
Người trên du thuyền cũng lục đục bước xuống. Đầu tiên là Thiết Quân được khiêng trên cáng. Mặc dù còn chưa xử lý xong hoàn toàn vết thương trên đùi, nhưng tinh thần xem như không tệ. Đặc biệt khi nhìn thấy Lâm Quốc Huy và hai cảnh sát người Hy Lạp sau lưng y, hoàn toàn không có địch ý, ngược lại còn biểu hiện bảo vệ, ánh mắt không khỏi lóe lên sự kích động.
Nhìn người bị thương nằm trên băng ca, lúc này Lâm Quốc Huy cũng cảm thấy kính nể, bước nhanh về phía trước, thấp giọng giới thiệu thân phận, đồng thời bày tỏ lời cảm ơn. Lúc này, một cảnh sát bên cạnh hộ tống Thiết Quân lên xe cứu thương đã được gọi đến từ trước.
Đưa mắt nhìn Thiết Quân được đưa lên xe cứu thương, Lâm Quốc Huy vội vàng xoay đầu lại nhìn về phía mấy người đang từ du thuyền bước xuống, ánh mắt lóe lên sự kinh ngạc. Rõ ràng, đây là những người cuối cùng xuống du thuyền, nhưng những người trước mắt khiến cho y có chút nghi ngờ.
Đi đằng trước là hai cận vệ, theo sát đằng sau là một người thanh niên còn trẻ ôm theo một đứa bé. Đi hai bên là hai cô gái vô cùng xinh đẹp. Phía sau còn có một thanh niên bộ dạng giống thư ký và một số cận vệ gương mặt tràn đầy phòng bị nhìn hai bên.
Ở đằng xa, y không thể nhìn rõ hình dáng của người thanh niên kia, nhưng rõ ràng trên du thuyền đã không còn ai khác. Mà chàng thanh niên này lại được bảo vệ ở chính giữa, rõ ràng hắn chính là nhân vật quan trọng lần này.
Gia đình chàng thanh niên này đang nghỉ phép đi du lịch ở Hy Lạp. Điều này nghe qua có vẻ rất hợp lý. Nhưng Lâm Quốc Huy vẫn cảm thấy cổ quái, bởi vì người thanh niên kia hoàn toàn không giống với bất kỳ một đại nhân vật nào ở Hoa Hạ mà y nghĩ đến. Mà ở trong nước cũng không có đại nhân vật nào còn trẻ như vậy.
- Chẳng lẽ là con em của mấy vị đại lão?
Lâm Quốc Huy ngẩn ra, nhưng lập tức loại bỏ hoài nghi này. Bởi vì điều này không có khả năng. Cho dù là cháu trai ruột của mấy vị kia, mấy vị kia cũng không thể nào vì con em của mình mà động can qua được.
Trong lòng tràn đầy nghi ngờ, những người kia đã chậm rãi bước lên bến tàu. Lâm Quốc Huy không dám thờ ơ, vội đè ép sự nghi ngờ trong lòng, mỉm cười bước đến nghênh đón.
Hai cận vệ đi đầu cẩn thận quan sát Lâm Quốc Huy một chút, sau đó mới chậm rãi tránh sang một bên.
- Xin chào, tôi là Tham tán Lâm Quốc Huy của đại sứ quán thường trú tại Hy Lạp.
Lâm Quốc Huy cung kính nhìn đối phương, đồng thời dè dặt đánh giá. Sau khi nhìn qua hai lần liền ngẩn người. Bởi vì y cảm thấy gương mặt đối phương có chút quen thuộc.
- Chào anh, Tham tán Lâm, vất vả cho anh rồi.
Giang Khương mỉm cười gật đầu, nhìn ra được sự kinh nghi trong mắt đối phương. Nhưng hắn cũng không nói nhiều. Hôm nay gặp quá nhiều chuyện, Tiểu Bảo và mấy người Phan Hiểu Hiểu cũng đã mệt. Chỉ tùy ý nói với Lâm Quốc Huy vài câu rồi bước đến hai chiếc xe Mercedes chống đạn đang đậu sẵn.
Trung tá Hubert đứng bên cạnh thì không kiêng kỵ nhiều như Lâm Quốc Huy, chỉ nghi ngờ nhìn gia đình trước mắt. Thật sự không hiểu, chàng thanh niên này có địa vị như thế nào ở Hoa Hạ, mà lại có thể khiến cho một đất nước vốn khiêm tốn từ trước đến giờ phải làm ra động tĩnh lớn như thế.
Nhưng Trung tá Hubert chỉ thoáng kinh nghi một chút, hít một hơi thật sâu rồi bước lên phía trước, chào Giang Khương, nói:
- Xin chào tiên sinh. Tôi nhận lệnh hộ tống cậu rời khỏi đây. Xin hỏi cậu định đi đâu? Đại sứ quán quý quốc hay là….
- Sân bay.
Đối với Trung tá Hubert, Giang Khương cũng không khách sáo, chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái, sau đó cùng với gia đình mình bước đến xe của Thiên Y Viện. Hắn không có tâm trạng ở lại đây lâu hơn.
Đối với thái độ lãnh đạm của Giang Khương, Trung tá Hubert tất nhiên không dám có chút không vui, cung kính chào một cái, sau đó vẫy tay với những binh lính chung quanh lên xe, một đường hộ tống hai chiếc xe của Giang Khương đến sân bay.
Chiếc xe cứu thương cũng theo sát hai chiếc xe của Thiên Y Viện. Trên xe có hai thành viên của Thiên Y Viện, lúc này đang bắt đầu tiến hành giải phẫu cho Thiết Quân. Giang Khương cũng không định để Thiết Quân ở lại đây. Mặc dù Hy Lạp đã không dám có bất kỳ dị động nào nữa, nhưng Giang Khương cũng không đảm bảo nước Mỹ sẽ không có hành động khác.
Là một đế quốc bá chủ, nước Mỹ từ trước đến giờ làm việc rất bá đạo. Chuyện gì cũng có thể nhúng tay. Đã không trông chờ gì vào Hy Lạp nữa, việc phái đặc công nửa đường chặn giết Thiết Quân cũng không phải là không thể.
Cho nên, Giang Khương vẫn quyết định mang Thiết Quân về nước.
Có xe của quân chính phủ mở đường, đoàn xe chỉ mất chưa đến nửa tiếng đã đến sân bay. Lúc này, Thiết Quân cũng đã được giải phẫu xong. Hai thành viên Thiên Y Viện có mang theo thuốc và máu, cùng nhau đem Thiết Quân lên máy bay của Giang Khương.
Cũng may chiếc G650 khá lớn, có thêm Thiết Quân nằm trên cáng cũng không tính là chật chội. Sau khi được giải phẫu và truyền máu, tinh thần của Thiết Quân cũng đã khá hơn. Sau khi nhìn chiếc máy bay sang trọng, rõ ràng chấn động rất nhiều.
Là đặc công thường xuyên chạy bên ngoài, y không phải là chưa từng nhìn thấy cảnh tượng xa hoa như vậy, nhưng máy bay thương vụ sang trọng như thế này thì là lần đầu tiên.
Nghĩ đến đây, Thiết Quân không nhịn được nhìn Giang Khương một cái, thật sự không hiểu được rốt cuộc người này có thân phận như thế nào ở trong nước. Cho dù người này là con của cấp trên, nhưng cũng không thể xa hoa như vậy, lại càng không có lực ảnh hưởng lớn đến như thế.
Đối với sự nghi ngờ của Thiết Quân, Giang Khương dĩ nhiên sẽ không tận lực giải thích. Sau khi máy bay cất cánh, chỉ hỏi thăm tình huống một chút. Xác nhận hết thảy đã ổn định, liền trở về vị trí của mình mà nghỉ ngơi, để lại một mình Thiết Quân nằm trên cáng với một bụng nghi ngờ.
- Ba, mau nhìn kìa, ở bên ngoài có mấy chiếc trực thăng.
Ngồi trên máy bay, Tiểu Bảo đã tỉnh hồn lại, ngạc nhiên chỉ ra ngoài cửa sổ.
- Sao?
Giang Khương nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy quả nhiên có hai chiếc trực thăng chiến đấu đang hộ tống hai bên.
Nhìn ký hiệu màu xanh trên thân trực thăng, Giang Khương cười khẽ. Xem ra lần này Hy Lạp đúng là bị dọa không nhẹ, để tỏ lòng thành ý, thậm chí ngay cả trực thăng chiến đấu cũng phái đến.
Cho đến khi máy bay của Giang Khương tiến vào địa phận Thái Bình Dương, hai chiếc trực thăng chiến đấu mới trở về điểm xuất phát.
Lúc này, tại bộ chỉ huy quân đội Hoa Hạ, vị tướng quân luôn chú ý đến động tĩnh bên này cầm điện thoại cung kính báo cáo:
- Thủ trưởng, máy bay chiến đấu của Hy Lạp đã rời khỏi phạm vi tác chiến. Máy bay của chúng ta sẽ đến địa phận đất nước trong vòng năm tiếng nữa. Chúng ta có tiếp tục hành động không?
Vị lão nhân ở đầu dây bên kia cười một tiếng, nói:
- Nếu chúng ta đã bày ra tình cảnh này, tất nhiên không thể thu tay. Cứ ra lệnh cho hạm đội tiếp tục tiến về phía trước, sau đó đi vòng eo biển Malacca, tập trung với tàu ngầm, tạo thành một đoàn tác chiến, sau đó trở về nước.
- Vâng, thủ trưởng.