Hôm qua đã hái đủ thuốc cho Lý thúc, Giang Khương cũng không cần lên núi nữa. Nhưng hôm nay có một việc cần hắn làm. Ngày nghỉ quốc khánh của Lý Tiểu Vũ đã kết thúc, cho nên lão gia tử liền phân công nhiệm vụ cho Giang Khương đưa Lý Tiểu Vũ đến thị trấn.
Thôn Giang Khương sinh sống là bên cạnh dòng suối, hoàn cảnh u tĩnh, không khí tươi mát, là chỗ thích hợp để dưỡng bệnh. Nhưng muốn ra ngoài thì đúng là không tiện. Mặc dù cũng có một con đường bằng phẳng, nhưng cách trung tâm thị trấn có đến ba bốn chục km. Người trong thôn muốn đến thị trấn, ngoại trừ hai chiếc Bì Tạp ở trong thôn thì là đi bằng xe máy hoặc xe đạp.
Sức khỏe Lý thúc không tốt nên không thể ngồi xe. Lần nào đưa Lý Tiểu Vũ đến thị trấn cũng toàn nhờ người khác. Tuy trong thôn cũng có mấy tiểu tử mong chờ chuyện này, nhưng có Giang Khương ở đây, nhiệm vụ liền được giao cho Tiểu Giang y sư.
So sánh với Tiểu Giang y sư, mấy tên tiểu tử trong thôn đều cảm thấy xấu hổ. Lúc trước, Giang Khương trong mắt bọn họ là một đứa bé yếu ớt, leo núi, chơi bóng thì cũng không bằng người khác. Chỉ có dáng vẻ bề ngoài là thuận mắt một chút và học hành giỏi một chút mà thôi. Nhưng trong thôn này, hai ưu điểm đó chẳng tính là gì. Một tên tiểu bạch kiểm ở nông thôn thì có thể làm được gì chứ. Có thể chặt cây không? Có thể đốn củi không? Có thể lên núi bắt thỏ không?
Nhưng ai ngờ tên tiểu tử kia mất tích ba năm, khi trở về đã biến thành một người khác. Không chỉ y thuật chấn kinh cả thôn, mà nghe nói mấy ngày trước còn lên núi hái thuốc cho Lý thúc. Mỗi ngày đều nhìn thấy hắn tay không lên núi, khi về trên vai vác bốn năm con thỏ hoang, gà rừng. Thậm chí còn nghe nói, ngay cả số lượng Nhân sâm mà Lý thúc cần cũng mang về đủ.
Người trong thôn vừa đỏ mắt vừa tặc lưỡi. Không nói đến mấy con thú hoang, chỉ nói đến mấy gốc Nhân sâm, giá một gốc ít nhất cũng phải đến mấy ngàn đồng. Đối mặt với một người đáng ngưỡng mộ như vậy, mấy tên tiểu tử trong thôn chỉ có thể âm thầm đố kỵ, nhìn Giang Khương chạy xe máy đến nhà Lý thúc.
Nhưng có mấy tên vốn muốn đưa Tiểu Vũ đi cảm thấy không phục, đậu xe ngoài cổng thôn, thỉnh thoảng nhìn chung quanh.
Nhìn Giang Khương đậu xe trước cổng, mặt Lý Tiểu Vũ đỏ bừng mang balo ra ngoài.
Giang Khương nhìn một cô gái xuất hiện trong nắng sớm, gương mặt xinh đẹp mang theo chút xấu hổ bước ra, trong lòng không khỏi chấn động một chút. Nếu thêm hai năm nữa, Lý Tiểu Vũ tuyệt đối là một mỹ nhân khiến người ta bại hoại.
Nhưng Giang Khương cảm thấy bây giờ, Lý Tiểu Vũ đã đủ để cho tuyệt đại đa số đàn ông phải rung động. Chí ít đối với hắn mà nói, bởi vì bóng dáng của người nào đó, khiến cho hắn đối với hình tượng tiểu mỹ nữ thanh thuần khó có thể chống cự.
- Khương ca ca, làm phiền anh quá.
Mặc dù đã rất quen thân với Giang Khương, nhưng Lý Tiểu Vũ trước mặt Giang Khương vẫn giống như một cô gái nhỏ, cẩn thận đặt cái túi xách lên xe.
Cảm nhận phía sau nặng xuống, mũi truyền đến mùi hương thơm mát, Giang Khương nhịn không được mà hít hít thêm hai cái nữa. Bây giờ mũi của hắn rất thính, hít một cái liền có thể nhận ra mùi thơm này không phải là xuất phát từ mùi xà bông hoặc dầu thơm, mà là mùi thơm phát ra từ trên người Lý Tiểu Vũ.
“Nghiêm trọng rồi, nghiêm trọng rồi”. Giang Khương âm thầm cảm thán, ngoài miệng nói:
- Phiền cái gì mà phiền chứ? Em nhìn kìa, bên kia có một đám đang đỏ bừng mắt nhìn xem, ước gì có thể đá tôi ra mà chở em. Tôi còn quay về được là tốt lắm rồi đấy.
Lời Giang Khương vừa nói ra, sắc mặt Lý Tiểu Vũ ở phía sau lại càng đỏ, sẵng giọng nói:
- Khương ca ca, tại sao anh lại giống như bọn họ chứ, miệng lưỡi như bôi mỡ?
- Haha, được rồi, được rồi, ngồi ổn chưa, chúng ta xuất phát.
Giang Khương nhấn ga, chiếc xe máy phát ra tiếng nổ, sau đó chạy ra khỏi thôn, chỉ để lại đám thanh niên trong thôn nhìn theo bóng lưng xinh đẹp biến mất, không khỏi oán hận đá một cái.
Nhưng đã có hai chiếc xe máy chờ sẵn dưới gốc cây cổ thụ. Nhìn thấy Giang Khương lái xe máy chạy qua, đều tăng tốc đuổi theo.
Chiếc xe Giang Khương chạy như bay trên con đường xi măng. Gió núi thổi tới làm cho Giang Khương cảm thấy thoải mái, tay không khỏi tăng tốc thêm vài phần.
Khi tốc độ của chiếc xe máy từ từ tăng lên, Lý Tiểu Vũ vốn đang đoan chính ngồi đằng sau Giang Khương bắt đầu nắm lấy vạt áo của hắn. Khi Giang Khương bắt đầu tăng tốc, Lý Tiểu Vũ có chút ngồi không ổn, sắc mặt đỏ bừng, rốt cuộc nhịn không được mà ôm lấy thắt lưng của Giang Khương.
Cảm thấy thắt lưng có thêm một đôi bàn tay nhỏ bé, Giang Khương mới phát hiện mình đã lái quá nhanh. Đi trên đường núi như vậy, xác thật khiến người ta phải sợ hãi, lập tức giảm tốc độ xe máy xuống.
Mặc dù tốc độ đã giảm xuống nhiều, nhưng Lý Tiểu Vũ vẫn không có ý định thả tay ra, vẫn ôm lấy thắt lưng Giang Khương. Như vậy cảm giác sẽ an toàn hơn rất nhiều.
- Khương ca ca, em nghe Minh gia gia nói, sau khi anh tốt nghiệp cao trung thì cùng với bạn học đến Tây Tạng và Nepal du lịch rồi mất tích. Vậy ba năm nay anh đi đâu? Anh vẫn ở Nepal à? Ở Nepal kiếm được rất nhiều tiền?
Khi chiếc xe máy giảm tốc độ, Lý Tiểu Vũ yên tâm hơn một chút, sau đó ghé sát tai Giang Khương hỏi một câu.
Nghe Lý Tiểu Vũ hỏi, Giang Khương thoáng trầm mặc một chút rồi cười nói:
- Đi qua rất nhiều chỗ, nhưng ở Nepal là tiện nhất. Chỉ cần có hộ chiếu là được, từ Tây Tạng đi thẳng qua Nepal, tiết kiệm được mấy ngàn đồng.
- Rất nhiều mà là nơi nào? Tại sao anh lại không về nhà?
Lý Tiểu Vũ dường như rất hiếu kỳ, không khỏi lên tiếng hỏi.
Đối mặt với sự hiếu kỳ của Lý Tiểu Vũ, Giang Khương có chút buồn cười:
- Tôi nói cho em biết, nhưng em không được nói cho người khác biết. Ngay cả gia gia của tôi cũng không biết. Nếu em đồng ý giữ bí mật, tôi sẽ nói cho em biết.
Nghe người khác có thể chia sẻ bí mật của mình, Lý Tiểu Vũ đương nhiên là vui vẻ, vội vàng nói:
- Vâng, em tuyệt đối không nói cho người khác biết đâu.
- Ừm, năm đó, khi tôi và bạn học từ Tây Tạng đến Nepal liền gặp chuyện ngoài ý muốn. Sau đó tôi bị tách ra với bạn học, nhưng kết giao với một nhóm bạn khác, đi theo nhóm bạn này đến Ấn Độ, Italy, rồi đến Châu Phi…
Vừa kể, Giang Khương vừa nhớ lại, giọng nói có chút trầm thấp, giống như nhớ lại những ngày tháng tràn ngập mưa bom bão đạn và máu tanh trước kia.
- Ồ, anh đi nhiều nước như vậy sao? Lại còn đến cả Italy. Khương ca ca, anh không lừa em chứ?
Giang Khương cười:
- Tôi lừa em làm gì?
Nghe giọng nói nhàn nhạt của Giang Khương, Lý Tiểu Vũ thật sự tin tưởng, hưng phấn nói:
- Mọi người làm gì vậy? Vậy anh có đến Milan không? Nơi đó được gọi là kinh đô thời trang đấy.
Lý Tiểu Vũ dường như không phát giác được giọng nói trầm thấp của Giang Khương, chỉ là cảm thấy hết sức hứng thú với hành trình của hắn.
- Milan? Đã từng đi qua.
Giang Khương cười khổ. Hắn đâu chỉ đi qua, mà còn đi qua rất nhiều lần.
Lý Tiểu Vũ thật sự bị đề tài này hấp dẫn, vẫn hỏi Giang Khương những vấn đề về Milan. Đối với Milan, Giang Khương cực kỳ quen thuộc. Thấy Lý Tiểu Vũ quên mất việc hỏi mình ở đó làm gì, Giang Khương cũng thở phào một hơi. Hắn thật sự không muốn dùng chuyện xưa lừa gạt Lý Tiểu Vũ. Cho nên đã đem một số tình huống ở Milan nói lại cho Lý Tiểu Vũ nghe.
Đối với Lý Tiểu Vũ trước giờ chỉ biết có mỗi đại học Đông Khương, thành phố Vân Giang tỉnh Sở Nam mà nói, hết thảy những gì Lý Tiểu Vũ nói đều làm cô cảm thấy cực kỳ hứng thú.
Hai người chậm rãi vừa đi vừa nói. Lúc này, phía sau có hai chiếc xe gắn máy chạy đến, thả khói lướt qua.
Nhìn khói bụi đằng trước, Giang Khương có chút cau mày, sau đó giảm tốc độ lại. Chờ làn khói tan đi mới tiếp tục tăng tốc.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!