- Nghe nói Tề Lãng đã chạy đến làm tay sai cho Lưu Phong. Giang Khương, cậu có biết chuyện này không?
Sơn Trường Đại Nhân từ trước đến giờ là người thích xem náo nhiệt, hơn nữa còn là loại ở không đi gây sự. Trên màn hình, gương mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ nhạo báng nhìn Giang Khương, đắc ý nói:
- Ôi chao, Giang Khương, cái chức Ủy viên thường vụ của cậu đúng là có mặt mũi. Vừa mới lên đài đã ép gia chủ Tề gia chạy đến Cổ môn chúng tôi.
- Tê Lãng?
Giang Khương cau mày, nhìn Tôn Diệu Nguyệt trên màn hình, xác nhận không phải chuyện đùa, liền trầm giọng hỏi:
- Tôi chưa nhận được tin tức. Chuyện bao lâu rồi?
- Ôi, còn chưa nhận được tin tức? Xem ra ban Tình báo của Thiên Y Viện đúng là không đáng tin cậy. Chuyện này ngay cả tôi cũng biết. Bây giờ Tả Lãng đang ngồi trong phòng làm việc của Lưu Phong, thế mà tình báo của các người một chút cũng không phát hiện được. Cậu phải nên dùng cái chức Ủy viên thường vụ này để lập uy, quan mới nhậm chức đốt ba đống lửa.
Trước mặt người ngoài, Sơn Trường Đại Nhân lúc nào cũng lãnh khốc đến dọa người. Nhưng trước mặt Giang Khương, lại như phụ nữ nhiều chuyện, khiến cho Giang Khương không khỏi đau đầu:
- Được rồi, cô đừng nói nữa, chuyện này chúng tôi sẽ biết xử lý.
- Xử lý? Định xử lý như thế nào? Chẳng lẽ lại muốn mượn việc công để báo thù riêng? Cậu không định mang người giết đến cửa, tiêu diệt toàn bộ Tề gia?
Sơn Trường Đại Nhân mở to mắt, hét lớn:
- Chậc chậc, Giang Khương, tâm của cậu bị chó gặm rồi sao? Cả một đại gia tộc, nhiều người như vậy, cậu có thể nhẫn tâm hạ thủ?
- Nói sau, bây giờ Tề Lãng đã trở thành chân chó của Lưu Phong. Chẳng lẽ cậu định trực tiếp khai chiến với Cổ môn chúng tôi?
- Nếu khai chiến thì làm thế nào? Tôi có thể giúp Lưu Phong đánh cậu chứ? Hay là giúp hai đệ tử của tôi đánh Lưu Phong? Ai cha, nhức đầu quá.
Cạch. Giang Khương đưa tay tắt màn hình, có chút đau đầu xoa trán, sau đó. thở dài nói:
- Đi hỏi ban Ngoại giao và ban Tình báo, chuyện gì xảy ra vậy? - Vâng.
Diêu Nhất Minh đứng sau lưng Giang Khương không xa cung kính đáp một tiếng, sau đó chậm rãi bước ra ngoài. Sau khi cẩn thận đóng cửa lại, ánh mắt Diêu Nhất Minh lóe lên sự thán phục. Đi theo Giang Khương lâu như vậy, hôm nay y mới phát hiện Giang Khương thật sự quá giỏi. Sơn Trường Đại Nhân được người ta đồn đại giết người như ngóe, hỉ nộ vô thường, một ánh mắt thôi cũng có thể khiến người ta phải run sợ, nhưng quan hệ với Giang Khương lại tốt như vậy. Ngay cả tin tức như thế cũng lập tức nói lại cho ông chủ nghe.
- Chẳng lế? Không thể nào? Chậc chậc, khó nói, khó nói.
Lắc đầu xua tan mấy suy nghĩ này, Diêu Nhất Minh bước nhanh đến trước. bàn làm việc của mình, cầm điện thoại gọi đi.
- Chủ nhiệm Diêu, xin chào, xin chào.
Phó trưởng ban Tình báo tràn đầy kính cẩn, khách khí chào Diêu Nhất Minh một tiếng.
Không bao lâu sau, Diêu Nhất Minh chậm rãi bước vào phòng làm việc, cung kính nói:
- Trưởng ban, ban Tình báo xác nhận tạm thời chưa có báo cáo về tình huống này. Phó trưởng ban Đào Thanh Lượng đã hạ lệnh cho nhân viên thuộc quyền ban Tình báo mau sớm tiến hành điều tra và xác nhận tin tức có liên quan. Ngoài ra, Phó trưởng ban Dương của ban Ngoại giao cũng bày tỏ, lần trước trong nghi thức tấn thăng của anh, không có mời Tê gia đến tham dự, cũng không phải nhắm vào Tề gia chuyện gì. Anh ấy muốn đích thân đến giải thích.
Giang Khương gật đầu, sau đó nói:
- Được rồi. Anh cứ nói Trưởng ban Dương không cần lo lắng chuyện này. Ngoài ra, khi ban Tình báo nhận được tin tức có liên quan, theo quy định cứ chuyển lên Hội Đồng Viện, không cần báo cáo lại với tôi.
- Vâng, trưởng ban.
Nhìn Diêu Nhất Minh bước ra khỏi phòng làm việc, Giang Khương khẽ cua mày. Cuộc sống tới đây bận rộn đến sứt đầu mẻ trán. Ngay cả Tề gia hắn cũng không chú ý chứ đừng nói chỉ là làm gì họ. Chỉ có chút ấn tượng là hai ngày trước, khi người khác mang đến quà tặng cho hắn, hắn có liếc qua một chút, thấy hình như có món quà ghi tên Tề gia nhưng cũng không quá chú ý.
Nhưng không nghĩ đến, việc hắn lên làm Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, Tề gia lại trực tiếp sang nhờ cậy Cổ môn.
Suy nghĩ về hai cha con kia, Giang Khương cười khổ lắc đầu. Nói thật, hắn chẳng có thời gian và tinh lực để đối phó đối phương. Nhưng không nghĩ đến chính vì vậy, lại dẫn đến cha con Tề gia hành động như thế.
Nhưng cũng không ngoài suy đoán, Tề gia đột nhiên ngã về phía Cổ môn, Giang Khương đại khái có thể đoán ra được nguyên nhân Tê Lãng làm như vậy. Trong gia tộc lớn thường xuyên xuất hiện những cuộc cạnh tranh lớn. Cũng giống như Tuyên gia lúc trước. Nhưng sau này, Tuyên Năng bởi vì hắn tấn thăng mà vượt qua khó khăn, còn vị Tam gia muốn đoạt quyền thì bị phế trừ nội khí và bị giam lỏng.
Cha con Tề gia đối mặt với hắn, trước tình thế không cách nào thay đổi được cục diện, làm ra lựa chọn như vậy cũng là chuyện bình thường. Đối với chuyện như vậy, Giang Khương cũng không muốn nhúng tay hay có bất cứ động tác gì đặc biệt. Bây giờ hắn đã là Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, chuyện không tìm lên đầu hắn, hắn cũng không muốn tìm đến chuyện. Trừ phi đối phương tìm hắn. Dù sao cũng sẽ do nhóm người Từ Khải Liễu quyết định, cũng tiết kiệm được. phiền phức.
Nhớ đến vẫn còn một đống phiền phức lớn, Giang Khương cảm thấy nhức đầu vô cùng. Bởi vì nội viện vẫn còn một cái gai đang ở, là hầu tước Eve, sau nghi thức tấn thăng vẫn chưa rời đi.
'Vốn Giang Khương tưởng rằng Eve chỉ lưu lại hai ngày rồi sẽ rời đi, cho nên đã để cho Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu dẫn Eve đi dạo Kim Lăng một chút. Dù sao người ta cũng không phải lần đầu tiên đến đây, nhưng ai nghĩ đến cô ở Thiên Y Viện đã mấy ngày nhưng không đề cập đến chuyện rời đi, không khỏi khiến cho Giang Khương choáng váng đầu óc.
Người nước ngoài lưu lại Thiên Y Viện không phải là không có tiền lệ. Bây giờ có hai vu sư của bộ lạc vu sư, phần lớn thời gian cũng lưu lại Thiên Y Viện. Hiện tại vị Hầu tước này ngày ngày đi theo Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt, thỉnh thoảng còn cộng thêm Mã Tiểu Duệ ra ngoài đi dạo phố. Sau khi trở về thì thành thật ở trong nhà khách của viện, tu luyện và nghỉ ngơi, nhiều lúc so tài với hai đại vu sư, trên căn bản thì không ra khỏi nhà khách. Thật sự khiến cho không người nào có thể thúc giục vị Hầu tước các hạ này trở về địa bàn của mình.
Thấy Eve không chịu đi, Giang Khương cũng cảm thấy khó xử. Vốn lần trước đã xuất hiện nhiều lời đồn đãi, bây giờ Eve lại không chút cố ky chạy đến, lại càng tạo ra nhiều lời đồn đãi hơn. Hiện tại Eve lại không chịu rời đi, vẫn tiếp tục ở lỳ trong viện, Giang Khương đúng là không còn cách nào.
Tuy nói lần này Eve phụng lệnh mà đến, đoán chừng cũng không thoát khỏi quan hệ quốc hội Huyết tộc thèm thuồng máu của hắn, nhưng Giang Khương nhìn biểu hiện của Eve, trong lòng âm thầm than thở.
Vị hầu tước Huyết tộc xinh đẹp này, mặc dù thoạt nhìn là một cô gái sắc bén, nhưng bản tính tương đối hiền lành. Từ tình thương yêu dành cho đứa em trai của mình là có thể nhận biết được.
Hơn nữa, sau khi Eve uống máu của hắn, dường như đã phát sinh cảm xúc. đặc biệt đối với hắn. Giang Khương bây giờ cũng không còn là cậu trai mới lớn nữa. Trải qua chuyện của Tuyên Tử Nguyệt và Từ Thanh Linh, nếu còn không nhìn ra được cảm giác đó của Eve thì đúng là dở thật.
- Chị, ở Thiên Y Viện như thế nào? Cái tên đáng chết kia không có khi dễ chị chứ?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!