Trong lịch sử lâu đời của Thiên Y viện rất ít khi xuất hiện tình huống thành viên viện ủy hội bị Ban giám sát điều tra. Điều này đều quy cho đãi ngộ tốt đẹp và địa vị cao của thành viên viện ủy hội, sau đó là lực trấn áp mạnh mẽ của Giám sát bộ.
Căn cứ theo ghi chép, trong lịch sử Thiên Y viện có một vị thành viên viện ủy hội bị điều tra gần nhất là cách đây hai trăm năm. Tình huống phức tạp giống như Giang Khương lại càng hiếm thấy.
Lúc này mọi người còn đang chưa kịp hoàn hồn với thay đổi là Giang Khương tiếp tục trở lại phòng 2 Ban giám sát tham gia điều tra, ai ngờ đột nhiên truyền ra tin Giang Khương bị phòng 3 Ban giám sát dùng danh nghĩa hợp tác điều tra, đình chỉ tất cả công việc tại phòng 2.
Là một thành viên của Thiên Y viện, mỗi người đều nhận sự giám sát tử nhỏ của Ban giám sát, cũng thuộc làu làu đại đa số điều lệ của Giám sát bộ. Cho nên mọi người đều hiểu, lúc này Giang Khương gặp phải phiền toái lớn rồi. Điều này có nghĩa là Ban giám sát đã nắm được nhược điểm của hắn, nếu không thì hắn là thành viên viện ủy hội, chuyện có lệnh hợp tác điều tra phải được thường vụ Viện ủy hội phê chuẩn. Nếu không có lý do và chứng cứ xác thực, tất nhiên sẽ không có khả năng thường vụ Viện ủy hội đồng ý chuyện này.
Tin này vừa truyền ra, hướng gió toàn Thiên Y viện lại thay đổi. Không ít quần chúng đã từng trở mặt ủng hộ Giang Khương, lần này lại tiếp tục như cỏ đầu tường, đứng về phía chỉ trích đồng chí Giang Khương.
Trong Ban giám sát, Diêu Nhất Minh đang yên lặng thu thập đồ đạc trên bàn cho Giang Khương. Chẳng qua trên bàn Giang Khương cũng không có gì nhiều, chỉ có vài phần tài liệu. Sau khi thu dọn xong, gã liền chuyển lại cho phòng 2 là được.
Vẻ mặt Giang Khương lại bình thản ngồi bưng chén trà, nhàn nhã nhìn ra cửa sổ, giống như không phải là hắn bị đình chỉ công tác vậy.
Sắc mặt Hồ Giang hơi bất đắc dĩ đi vào, nhìn Giang Khương ngồi trước bàn làm việc, miễn cưỡng cười nói:
- Bộ trưởng Giang... Chỉ hai tuần thôi. Chờ ngài trở về, chắc chúng tôi đã làm tốt công tác điều tra toàn diện rồi, chờ Bộ trưởng Giang ngài hạ lệnh tổng tiến công!
- Ha ha... Lão Hồ, anh không phải an ủi tôi. Không sao đâu... Yên tâm làm việc đi. Không tới hai tuần đâu, yên tâm...
Giang Khương đưa tay bưng chén trà, cười ha hả đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Hồ Giang, mặt hơi nghiêm lại, nói:
- Nhưng chuyện kế tiếp thật sự cũng chỉ có thể trông cậy vào các anh rồi!
- Bộ trưởng yên tâm,... Chúng tôi nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của ngài!
Thấy người thanh niên mới chỉ hai mươi hai, hai ba tuổi, còn trẻ hơn cả mình nhưng tiếp xúc mấy ngày đã khiến mình cảm phục, Hồ Giang hít sâu một hơi, nghiêm nghị trầm giọng đáp.
- Tốt... Yên tâm làm việc. Nếu có phát hiện gì cũng không cần phải cố chống đỡ, trực tiếp chuyển cho Bộ trưởng là được. Có đôi khi ông ấy ra mặt còn thích hợp hơn các anh liều sống liều chết nhiều lắm...
Giang Khương cười cười, sau đó liền mang theo Diêu Nhất Minh đã sắp xếp hết toàn bộ văn kiện, chậm rãi rời khỏi Giám sát bộ.
- Nhất Minh à... Xin lỗi, vừa mới dẫn anh vào làm một ngày, chúng ta đã lại phải nghỉ rồi!
Giang Khương vừa đi vừa cười nói.
- Chủ nhiệm... Xem những lời này của ngài kìa. Tôi cũng được buông lỏng một chút... Ở Ban giám sát một ngày, không khí thật sự khiến người ta cảm thấy áp lực rất lớn...
Diêu Nhất Minh tỏ vẻ vô cùng vui mừng.
Nghe những lời này của Diêu Nhất Minh, Giang Khương chỉ cười cười, sau đó thoáng trầm ngâm rồi nói:
- Chẳng qua nhàn rỗi như vậy cũng không ổn. Nhất Minh à, nếu không tôi giới thiệu cho cậu một thầy giáo, trước tiên cậu đi theo ông ấy học chút gì đi, cũng không cần lãng phí thời gian theo tôi vào lúc này.
Chẳng qua phản ứng của Diêu Nhất Minh lại khiến Giang Khương bất ngờ. Gã vội vàng lắc đầu nói:
- Không, chủ nhiệm, hiện tại tôi là thư ký của ngài. Tuy rằng hiện tại ngài chưa có công việc cụ thể nhưng ít nhất ngài vẫn là thành viên viện ủy hội. Như vậy một thư ký như tôi nhất định phải đi theo ngài. Cho dù không có công việc gì cần xử lý thì thư ký cũng không chỉ phụ trách mỗi công việc, các phương diện khác cũng có thể gọi tôi làm...
Thấy phản ứng của Diêu Nhất Minh như vậy, Giang Khương cười khổ. Thật không ngờ Diêu Nhất Minh này dù mới chỉ theo mình vài ngày, hơn nữa đại bộ phận mình đều để gã ngồi không, nhưng lại trung thành như vậy. Rất rõ ràng bởi chuyện của mình, mấy ngày nay gã cũng gặp áp lực không nhỏ, nhưng vẫn không muốn rời khỏi mình. Có thể nói như thế không hề dễ dàng. Nhìn Diêu Nhất Minh còn có vẻ lớn hơn mình một chút, trong lòng Giang Khương mơ hồ có cảm giác ấm áp.
Hắn lập tức suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói:
- Nhất Minh, không sao đâu. Vài ngày vừa rồi cậu theo tôi cũng chưa được lợi ích gì, mà lại bị cười nhạo lây, trong lòng tôi cũng không yên. Như vậy đi, cậu theo Bộ trưởng Vu một thời gian, để ông ấy dạy cậu chút gì đó, đợi việc này xong rồi cậu trở về là vừa.
- Không... Chủ nhiệm. Cho dù ngài bảo tôi làm công việc quét dọn vệ sinh, bưng trà rót nước cũng được... Chỉ cần ngài không đuổi tôi đi...
Thấy lúc này Giang Khương còn chưa đồng ý, Diêu Nhất Minh nói như sắp khóc, đột nhiên hai mắt sáng ngời, hưng phấn nói:
- Đúng rồi... Chủ nhiệm, nếu không thì tôi chăm con cho ngài cũng được... Tôi rất thích trẻ con...
- Ấy...
Thấy vẻ trông mong của Diêu Nhất Minh như vậy, Giang Khương cũng chỉ có thể cười khổ một tiếng, thở dài nói:
- Tôi bảo này Nhất Minh, hiện tại người khác ước sao tránh xa tôi một chút, sao cậu cứ đi theo tôi làm gì? Ngày thường Vu lão không thu đồ đề, cậu theo ông ấy một thời gian, sau này có ích cả đời đấy!
- Không... Chủ nhiệm, tôi là thư ký của ngài, tôi không đi đâu cả. Tôi chỉ đi theo ngài thôi...
Diêu Nhất Minh cứng đầu, dứt khoát nói.
- Được rồi, được rồi... Vậy thì cậu đi theo tôi... Ôi... Thật sự là chịu thua cậu rồi...
Nhìn dáng vẻ kiên trì của Diêu Nhất Minh, Giang Khương thở dài, lắc đầu nói.
- Ôi... Tốt, tốt quá... Bộ trưởng ngài đồng ý rồi đấy...
Thấy Giang Khương đã đồng ý, Diêu Nhất Minh không nén nổi hoan hô.
Nhìn Giang Khương đang đi về phía trước chậm như rùa, Diêu Nhất Minh đi theo phía sau, vô cùng cẩn thận cười hỏi:
- Chủ nhiệm... Vậy hiện tại chúng ta đi đâu?
- Về nhà!
- Ấy... Tốt...
Hai người chủ tớ chậm rãi đi xuyên qua hành lang, xuyên qua đường gần hồ nhỏ, đi qua một con đường nhỏ nữa, tiến về phía ngôi biệt thự nhỏ.
Nhìn Giang Khương đi trước có vẻ rất thoải mái nhẹ nhàng, Diêu Nhất Minh phía sau bưng theo một cái cốc giữ nhiệt, cười tủm tỉm, tâm tình không tồi, hí ha hí hửng theo sau, khiến sắc mặt một số người không nén nổi lộ vẻ quái dị.
Nghe nói vị thành viên viện ủy hội Giang Khương này giờ sắp xuống đài rồi, sao vẫn có dáng vẻ thoải mái như vậy? Còn thư ký đi phía sau hắn kia, làm sao lại cười vui vẻ như thế? Chẳng lẽ hai người này thật sự phát điên rồi sao?
Không ai so đo với hai người điên, chẳng qua lời châm chọc phía sau quả thật cũng không ít.