Tô Vô Tế không biết rằng Giang Vãn Tinh và Mộ Thiên Vũ cùng lúc xuất hiện tại Trường trung học Thiên Tế, còn gặp cả bố mẹ mình. Sáng sớm, anh lái xe đến căn hộ tầng thượng ở trung tâm thành phố để xem vết thương của Hứa Gia Yên thế nào, phát hiện cô ấy đang thu dọn đồ đạc.
Lúc này, Hứa Gia Yên chỉ mặc một chiếc áo dây đơn giản, bên trong không có bất kỳ lớp áo nào khác. Khi cô cúi xuống gấp quần áo, những đường cong căng đầy càng trở nên nổi bật.
"Sao, định đi đâu à?" Tô Vô Tế hỏi.
Hứa Gia Yên trước đó bị nội thương khá nặng, chưa hồi phục hoàn toàn, sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt. Cô cười nhẹ: "Em phải đến bệnh viện nhận việc rồi, lần sau lại đến quyến rũ anh."
Tô Vô Tế chợt nhớ đến lúc cô ta tự gọi mình là "búp bê nước", cũng không biết lần này cô nói "quyến rũ" là thật hay chỉ đùa.
"Đã bị thương thế này rồi, đừng có mà gợi tình nữa." Tô Vô Tế lắc đầu: "Vội vã đi Ninh Hải, có lẽ không phải chỉ để nhận việc, phải không?"
"Em thực sự phải đi làm." Hứa Gia Yên ho khẽ hai tiếng: "Nếu không, bệnh viện sẽ đuổi việc tôi mất."
Tô Vô Tế nhìn Hứa Gia Yên với ánh mắt đầy ý nghĩa: "Thực ra, có chuyện gì, cô hoàn toàn có thể nói với tôi."
"Được rồi." Hứa Gia Yên bước lại gần, ôm lấy cánh tay Tô Vô Tế: "Khi nào em thấy có thể nói với anh, nhất định sẽ thẳng thắn."
"Thẳng thắn ... Dâm chết đi được." Tô Vô Tế rút cánh tay khỏi sự ép chặt mềm mại đó: "Thế này đi, tôi rảnh rỗi cũng chẳng có việc gì, để tôi đưa cô đến Ninh Hải.
Nghe vậy, Hứa Gia Yên sững lại một chút.
Rồi, đôi mắt cô ấy ánh lên nụ cười, hàng mi cong vút: "Em đã bám riết lấy anh bao lâu nay, cuối cùng anh cũng quyết định chấp nhận em rồi?"
Tô Vô Tế trưng ra biểu cảm như nhìn một kẻ ngốc.
"Sao lại nhìn em như thế?" Hứa Gia Yên nói: "Em đối với anh là thật lòng, không hề giả tạo chút nào."
Tuy nhiên, Tô Vô Tế chỉ lắc đầu: "Nếu cô nhất quyết đi, vậy thì tôi sẽ sắp xếp người bảo vệ cô một tháng, không bàn cãi gì thêm."
Cơ thể Hứa Gia Yên khẽ run.
Cô bỗng không chắc Tô Vô Tế đã đoán được thân phận thành viên Ngân Nguyệt của mình chưa!
"Hoa Hạ rất an toàn, tôi sẽ không bị thương nữa đâu." Hứa Gia Yên đưa ra một câu trả lời mơ hồ.
Tô Vô Tế cũng đáp lại: "Hoa Hạ rất an toàn, nhưng không ngăn được một số giống chó ngoại quốc không hiểu lý lẽ."
Ducaro, loài chó săn!
"Anh đã biết những gì rồi?" Anh mắt Hứa Gia Yên bỗng trở nên nghiêm túc, cuối cùng cũng hỏi.
"Cô mấy ngày nay đều ở trong căn hộ nhỏ này, có lẽ không biết, vụ án chị Phân đã làm đau đầu cảnh sát Hoa Hạ nhiều năm nay đã được phá, và cảnh sát cũng đã điều tra ra mối liên hệ giữa nhóm buôn bán người của chị Phân và tổ chức nước ngoài."
Tô Vô Tế ngừng một chút rồi nói: "Tổ chức đó, tên là Ducaro."
Nói xong, anh phát hiện, khóe mắt Hứa Gia Yên đã đỏ hoe.
"Sao cô lại khóc?" Tô Vô Tế hỏi.
Hứa Gia Yên không trả lời.
Nước mắt trong mắt cô ấy như vỡ òa, từ lúc xuất hiện đến khi tuôn trào, chỉ là chuyện trong nháy mắt.
"Cô quả là một búp bê nước mà." Tô Vô Tế nói, rút ra vài tờ giấy lau nước mắt cho Hứa Gia Yên.
Hứa Gia Yên vừa khóc vừa cười: "Vậy sao?"
"Tôi có vài người bạn làm cảnh sát ở Lâm Châu, họ nói với tôi, vào ngày cô bị thương, tổ chức Ducaro cũng có vai sat thủ bị bắt ở Lâm Châu." Tô Vô Tế nói: "Sau đó tôi đã nhờ người tìm hiểu thế giới hắc ám phương Tây, nên ... đoan được phần nào thân phận thực sự của cô."
Câu nói nửa sau này rõ ràng không phải sự thật, nhưng lại thuyết phục nhất với Hứa Gia Yên.
"Vậy, anh định giao em cho cảnh sát sao?" Hứa Gia Yên không hề lo lắng, đưa hai tay ra trước mặt Tô Vô Tế: "Anh có thể còng tay em, bày em theo bất kỳ tư thế nào."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!