Chị à, rốt cuộc chị muốn làm gì?
Lúc này, điện thoại của Mộ Thiên Vũ reo lên. Nhìn qua, thì ra là Tô Vô Tế gọi đến! Cô ngay lập tức vô thức nhìn Giang Vãn Tinh một cái, rồi nói: "Vô Tế tìm tôi."
“Ồ, vậy cô mau nghe đi." Giang Vãn Tinh liền nhanh chóng bổ sung thêm một câu: "Đừng nói tôi đang ở đây nhé."
Mộ Thiên Vũ lại nhìn Giang Vãn Tinh một cái, cô không thấy chút nào thất vọng trên biểu cảm của đối phương. Mộ Thiên Vũ bắt máy, nói: "Sao lại nghĩ đến tìm tôi?"
Không biết là cố ý hay vô tình, ngón tay cô đặt lên nút điều chỉnh âm lượng "+", nhẹ nhàng nhấn vài lần.
Tô Vô Tế hỏi: "Em còn nợ tôi một bữa đấy nhe, dạo nay khong thay em liên lạc, tính quỵt luôn à?"
"Không có đâu, khai trương Ngân hàng Lâm Mộ, tôi còn phải đi gặp mấy người nữa, chắc phải mấy hôm nữa mới về được."
Mộ Thiên Vũ vừa nói chuyện với Tô Vô Tế, vô thức mỉm cười, ánh mắt cũng ánh lên niềm vui. Giang Vãn Tinh nhìn khóe miệng nhếch lên của Mộ Thiên Vũ, quay đầu sang chỗ khác. Nhưng do âm lượng điện thoại của Mộ Thiên Vũ khá lớn, cuộc trò chuyện của hai người vẫn lọt vào tai cô rõ mồn một.
"Nói dối mà tự nhiên thật." Giang Van Tinh lẩm bẩm trong lòng.
Tô Vô Tế lại hỏi: "Lần trước em từ chối chuyện kết hôn với Phương Cảnh Dương, mấy ngày nay nhà họ Phương có gây khó dễ gì cho em không?"
"Không đâu, tôi chưa gặp ai trong nhà họ cả." Mộ Thiên Vũ nói: "Chỉ có Phương Cảnh Dương gọi cho tôi một lần, muốn gặp mặt nhưng tôi không đồng ý."
Trong lòng Giang Vãn Tinh thầm nghĩ: "Cô ở tận sâu trong rừng núi Lương Sơn, Phương Cảnh Dương thực sự không tìm được."
"Nếu nhà họ Phương làm khó em, nhớ nói với tôi." Tô Vô Tế nói.
Mộ Thiên Vũ liếc nhìn Giang Vãn Tinh, cười nhẹ: "Biết rồi, cảm ơn anh đã quan tâm.
Tô Vô Tế đổi giọng: "À, phải rồi, mấy ngày nay, tôi gặp em họ của Phương Cảnh Dương, Giang Vãn Tinh."
Giang Vãn Tinh vốn đang giả vờ nhìn chỗ khác, lập tức ngồi thẳng dậy.
"Cô ấy rất tốt, biết phân biệt đúng sai, hiểu lý lẽ, tam quan chính trực, rất thông minh, quan trọng là còn rất xinh đẹp ... à, điều này không quan trọng ... "
Nghe đến đây, biểu cảm của Giang Vãn Tinh cũng biến thành đôi mắt cong cong miệng cười tươi.
Mộ Thiên Vũ cũng mỉm cười nhìn người phụ nữ xinh đẹp đối diện: "Xem ra, chị Vãn Tinh này để lại ấn tượng sâu sắc với anh, khiến anh dùng liền mấy tính từ."
Tô Vô Tế nói: "Em yên tâm, cô ấy chắc chắn sẽ ngăn Phương Cảnh Dương, không để anh ta làm bậy."
Giang Vãn Tinh một tay chống cằm, tâm trạng rất tốt, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: "Không chắc đâu."
Mộ Thiên Vũ cười nhẹ: "Lần sau, anh đưa tôi gặp chị Vãn Tinh này nhé, nghe anh nói tôi càng ngày càng thấy hứng thú."
Tô Vô Tế rất nghiêm túc hỏi: "Hai người đẹp gặp nhau, không lẽ lại đối đầu gay gắt sao?"
Mộ Thiên Vũ: "Biết đâu tôi và cô ấy vừa gặp đã như bạn cũ, có thể trở thành bạn tốt đấy."