Lâm Châu, bên Hồ Vân Yên, Quán Bar Hoàng Hậu. Đây là nơi hội tụ của những mỹ nhân trong thành phố.
Tại một chỗ ngồi ở tầng hai, một đôi nam nữ trẻ tuổi đối diện nhau, bên cạnh là một vệ sĩ cao lớn hơn hai mét đứng gác. Chàng trai trẻ lên tiếng trước:
Tiểu thư Mộ Thiên Vũ, để tôi tự giới thiệu, tôi là Tô Vô Tế, hai mươi tư tuổi, chẳng làm nên tích sự gì, chỉ lấy tiền của nhà mở cái bar này, giờ lời lãi cũng tàm tạm, mỗi tháng cũng được ... "
Anh quay sang hỏi vệ sĩ cao lớn bên cạnh: "Tháng này bao nhiêu rồi?"
Vệ sĩ mặt lạnh tanh đáp: "Ông chủ, ba trăm ngàn."
Nụ cười của Tô Vô Tế càng thêm rạng rỡ: "Toàn tiền lẻ thôi, có gì đâu mà tự hào, phải cố gắng nữa chứ."
Vệ sĩ: "Ông chủ, phòng tài chính nói là lỗ ba trăm ngàn."
Biểu cảm của Tô Vô Tế lập tức cứng đờ: "Sao có thể, hôm nay mới mùng hai mà.”
Vệ sĩ như cái cột sắt cất giọng trầm trầm: "Ông chủ, hôm qua anh uống quá chén, giật micro của DJ, hét lên rằng toàn bộ chi phí hôm nay do công tử Tô chi trả, thế là chúng ta lỗ nặng."
"Rượu vao la sinh chuyen ngay." Tô Vô Te tức gian vỗ tran: "Tieu Bàng, lần sau nói thật cũng phải coi đung luc đung chỗ chứ! Tôi đang hẹn hò với mỹ nhân số một Lâm Châu mà!"
"Phì."
Ngồi đối diện, Mộ Thiên Vũ bật cười thành tiếng. Mái tóc dài của nàng buông thả trên vai, dung nhan không trang điểm mà tinh xảo như sứ, ngũ quan hài hòa nhưng vẫn toát lên vẻ sang trọng.
Dù là gương mặt hay dáng vóc, từ mọi góc độ nhìn qua đều gần như hoàn mỹ, tựa như nàng tiểu thư tài phiệt tuyệt sắc bước ra từ truyện tranh.
Cô gái mỉm cười nhấp một ngụm nước trái cây: "Mỹ nhân số một gì chứ, đều là loi đồn thoi. Bố toi cu ep toi đi hẹn ho, toi cung muon xem cong tử Tô thực sự ra sao."
Tô Vô Tế cười: "Mộ tiểu thư đã đến buổi hẹn này, tôi đã rất bất ngờ rồi, dù sao, tiếng xấu của Tô lão tam tôi ở Lâm Châu đâu có tốt."
Anh mặc áo hoa, tóc vuốt bóng loáng, trên cổ đeo dây chuyền bạc lấp lánh, miệng ngậm điếu thuốc chưa châm.
Thực ra Tô Vô Tế có ngoại hình khá ổn, ngũ quan cân đối, nhưng kiểu ăn mặc loè loẹt này khiến anh trông như tay chơi hộp đêm.
Mộ Thiên Vũ mỉm cười nói: "Nghe nói trong số mấy anh em nhà họ Tô, anh cả Tô Niệm sắc bén như dao, anh hai Tô Tần trầm ổn như núi, còn công tử Tô Vô Tế thì lại là công tử ăn chơi, bạn gái thay như thay áo, gặp rồi mới thấy ... "
Tô Vô Tế ngậm điếu thuốc chưa châm, cười: "Thấy họ nhìn người chuẩn nhỉ?"
"Thấy công tử Tô là người khá thú vị, khác với lời đồn nhiều đấy." Mộ Thiên Vũ nhẹ nhàng cười.
Sau đó, ánh mắt nàng lướt qua tia tỉnh táo: "Công tử Tô, nói thật, nhà họ Mộ gặp chút rắc rối, bố tôi nói, cả Lâm Châu chỉ có anh mới giúp được ta."
Tô Vô Tế nở nụ cười: "Mộ tiểu thư, Mộ lão nhị ... không, bố cô quá xem trọng tôi rồi, tôi chỉ là kẻ ăn chơi vô tích sự, suốt ngày lêu lổng ở bar, tiếng xấu đầy mình, làm sao dám dính vào chuyện nhà cô?"
Lúc này, có ba mỹ nhân vô tình đi ngang qua, họ mặc váy ôm sát, thân hình quyến rũ, làn da trắng nõn lộ ra ngoài, mép váy ngắn cũn cỡn tạo nên sức hút mạnh mẽ.
Tô Vô Tế huýt sáo gọi lớn: "Lát nữa ba em lại với anh nhé, quẩy tới sáng như hôm qua!"
Ba cô nàng đáp lại bằng ánh mắt lắng lơ và nụ hôn gió: "Ông chủ Tô, chúng em nhất định sẽ đồng hành đến cùng!"
Tô Vô Tế lại hét lên: "Quẩy tới khi nào mệt thì thôi!"
Mộ Thiên Vũ hơi nhíu mày, sau đó lại mỉm cười nói: "Lúc này mà vẫn không quên tán tỉnh, công tử Tô thật là người thú vị."
Ánh mắt nàng không hề có chút thất vọng, dường như biểu hiện của Tô Vô Tế đều nằm trong dự đoán của nàng.
Dù sao, theo lời đồn, vị công tử Tô này vừa giang hồ, vừa trụy lạc, không chuyện xấu nào không làm.
Mộ Thiên Vũ thực ra có chút không hiểu-tại sao bố lại muốn nhờ một người có tiếng xấu như vậy giúp đỡ?
Lúc này, từ chỗ ngồi bên cạnh truyền đến một tiếng la hét không mấy hòa nhã:
"Con điem khong biet điều, hom nay khong uong ruou thì đung mong ký được hợp đồng của công ty mày!"
Mấy người quay đầu nhìn, thấy một gã đàn ông mặc vest đang túm tóc một cô gái, cố nhét miệng chai rượu vào miệng cô.
Tô Vô Tế khó chịu nói: "ồn ào quá, Tiểu Bàng, cho bọn họ yên lặng chút đi."
"Vâng, ông chủ."
Vệ sĩ như cột sắt bước đến chỗ ngồi bên cạnh, nắm đấm to như cái nồi giáng mạnh vào mặt gã đàn ông!
Chiếc mũi của gã bị đập bẹp, mặt đầy máu, kêu lên thảm thiết, ngã gục xuống đất!
Tiểu Bàng trở về, giọng trầm trầm: "Ông chủ, yên lặng rồi."
Ừ, cả quán bar trở nên hoàn toàn yên tĩnh.
Khóe miệng Tô Vô Tế giật giật: "Tôi đã dạy cậu bao nhiêu lần, làm việc phải nhẹ nhàng, nhẹ nhàng!"
Tiểu Bàng với vẻ mặt ngây thơ: "Ông chủ, tôi chỉ dùng một phần lực, thật sự rất nhẹ nhàng."
Tô Vô Tế ho khẽ, chỉ vào thái dương mình, hơi ngượng ngùng nói: "Mộ tiểu thư, bạn tôi hơi bị ngố từ bé rồi, mong cô thông cảm."
Mộ Thiên Vũ lại cười, nụ cuoi đẹp tựa hoa thủy tien lang lẽ nở trong đem tối.
Cô đưa câu chuyện trở lại: "Thực ra, tôi không quan tâm quyền thừa kế, làm vậy chỉ để tự bảo vệ bản thân."
"Tự bảo vệ?"
Tô Vô Tế lắc đầu cười: "Ha, tranh giành quyền thừa kế của gia tộc lớn, chuyện tranh giành gia sản nguy hiểm lắm, tôi còn phải giữ lấy cái mạng nhỏ này, khó mà giúp Mộ tiểu thư được."
Nhưng Mộ Thiên Vũ lại đặt lên bàn một phong bì, nói:
"Nếu hợp tác, điều kiện của tôi sẽ không để công tử Tô chịu thiệt.