Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com
Thỉnh thoảng Diệp Phi sẽ cảm thấy rất hỗn loạn. Ngày hôm nay Lê Tiện Nam thật đã bôn ba cả một ngày, hiếm khi anh vừa nằm xuống mà đã buồn ngủ ngay, Diệp Phi chắc chắn không cảm thấy buồn ngủ sau khi bị anh lăn lộn như vậy.

Diệp Phi nhìn Lê Tiện Nam, người hiếm khi bôn ba bận rộn cả một ngày như vậy, không giấu được sự mệt mỏi, tất cả mọi thứ trong giấc mơ hào nhoáng này đều thoát ly khỏi thực tế, cô có thể khắc thật sâu trong đầu, chỉ có một Lê Tiện Nam.

Khi tỉnh táo, cô thường cảm thấy Lê Huỳnh Nam rất xa, cô cũng không biết rốt cuộc là nên dùng cách nào để hình dung và định nghĩa từ “tình yêu” này, cô cảm thấy ấm áp, mà sự ấm áp này, tất cả có dấu vết trong từng chi tiết.

Cô tình nguyện dùng Lê Tiện Nam để hình dung tình yêu.

Bởi vì hiểu chuyện quá sớm, cũng có một khoảng thời gian sống nhờ ở nhà dì, Diệp Phi cũng thường xuyên lo sợ nghi hoặc, không có một chút cảm giác an toàn nào, chỉ cần người khác thay đổi một chút, thì sẽ làm cho cô bất an, cho nên đối với bạn bè bên người luôn vô cùng cẩn thận, cô gắng hết sức giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.

Cho nên những hành vi tối hôm nay, đơn giản là dẫn đến một vài phản ứng theo bản năng của Diệp Phi.

Cô nhìn Lê Tiện Nam trong bóng đêm, bỗng nhiên cảm thấy thật mờ mịt.

“Không ngủ được?” Lê Tiện Nam đột nhiên nặng nề mở miệng, đưa tay từ trong chăn ra với đến ngăn kéo tủ đầu giường kéo ra, “Có muốn nút bịt tai không?”

“Không muốn.” Giọng của Diệp Phi buồn bực, nhỏ giọng trả lời một câu.

Lê Tiện Nam chậm rãi mở mắt ra, buổi tối Diệp Phi thường không ngủ ngon lắm, tựa như là thói quen có một chút ánh sáng, giấc ngủ của Lê Tiện Nam cũng rất kém, nhưng anh lại không thích ánh sáng, ánh sáng của dải đèn âm trần rất nhạt, thỏa hiệp một chút, sau đó nó lại đổi thành đèn tích hợp ở cuối giường.

Những thứ này Lê Tiện Nam cũng không nói cho Diệp Phi biết, trực tiếp tìm người đến làm.

“Nghĩ cái gì đó?” Lê Tiện Nam kéo tay cô sang, “Cũng không cho ôm.”

Anh nắm lấy tay cô, thật sự có hơi buồn ngủ, nói, còn ngáp một cái.

Nghĩ anh có phải có thể có một ngày, anh cũng sẽ nói đính hôn là đính hôn ngay như Tông Ngọc hay không.

Suy nghĩ này vừa chợt xuất hiện, ngay cả chính Diệp Phi cũng bị làm cho hoảng sợ.

“Nếu không phải em, có phải là ngày mai anh mới trở về không?” Diệp Phi lại thấp giọng hỏi anh.

“Ừm, hôm nay Hồng Kông mưa to, toàn bộ các chuyến bay đều bị delay.”

“Anh đội mưa đi mua những chậu hoa cẩm tú cầu kia?”

“Nếu không thì sao?” Anh lười biếng đáp.

“Vậy chuyến bay bị delay……”

“Lái xe đến Quảng Đông, rồi từ bay Quảng Đông trở về.”

“Lần tới, lần tới trời mưa lớn như vậy, anh không cần……”

“Phi Phi,” Lê Tiện Nam cắt ngang lời cô, trong đêm đen nghiêng đầu nhìn cô, nếp gấp trên đôi mắt hai mí hơi sâu, lúc nhìn cô, giống có chút bất đắc dĩ, “Anh sợ em ngủ không ngon.”

Giọng nói của anh ngập tràn sự mỏi mệt, nhưng vẫn rất kiên nhẫn nói chuyện cùng cô, một câu sợ em ngủ không ngon này, như là chất chứa đầy tình cảm lưu luyến.

Diệp Phi ngước mắt lên nhìn anh, đôi mắt Lê Tiện Nam cũng nhìn thẳng vào cô, dịu dàng, không giống như bất cứ lúc nào anh ở bên ngoài.

Anh nhìn vào mắt cô, chỉ vì để cho cô được nhìn thấy hoa cẩm tú cầu nở, những thứ đó đã tạo nên một cơn mưa xuân trong trái tim cô.

“Lê Tiện Nam, ngày mùng năm đó là tuyết rơi nhân tạo.”

“Anh gọi điện thoại cho người ta rải xuống,” Anh thành thật trả lời, “Thấy em ngóng trông nhiều ngày như vậy, anh không muốn nhìn thấy em thất vọng, cũng may mấy ngày đó trên bầu trời có gió, bằng không công nhân cũng không thể thả xuống được.”

“……”

“Còn muốn hỏi gì nữa không, đúng lúc nhân dịp này trả lời hết cho em.” Anh nói như vậy, nhưng ngữ điệu lại sự dỗ dành trong đó càng nhiều hơn.

“Lê Tiện Nam, vì sao anh lại đối xử với người bình thường như em tốt đến vậy.”

Diệp Phi cụp mắt, ánh mắt không biết đặt ở nơi nào, rơi xuống trên tay, nhìn thấy chiếc nhẫn kia, kích thước vừa vặn phù hợp với ngón tay cô, màu sắc của viên kim cương đỏ cực kỳ đậm, màu sắc rất trầm ấm.

“Phi Phi, có một loại khả năng như thế này không,” Lê Tiện Nam di chuyển tay mình, mười ngón tay đan chặt vào nhau, lòng bàn tay của anh ấm áp và khô ráo, hoàn toàn nắm lấy bàn tay của cô, “Em ở trong mắt anh cũng không hề bình thường một chút nào đâu.”

Diệp Phi bĩu môi, Lê Tiện Nam lại giơ tay lên, nhéo má cô, “Sao ngày nào cũng vẻ mặt cũng đau khổ như thế, giống như là anh ngược đãi em vậy, không muốn gặp anh sao?”

“Là anh đối xử với em thật sự quá tốt.” Diệp Phi bị anh nhéo mặt, giọng điệu ủ rũ.

Đối xử với cô quá tốt, cô luôn muốn trả lại một chút, nhưng cô làm sao để trả được đây? Chuyện mà cô có thể làm, quá ít.

Cô luôn cảm thấy mình không xứng đáng được người khác yêu thương.

Lê Tiện Nam không thích nói những lời quá thẳng thắn, giọng của Yến Kinh cũng không thích hợp nói một vài lời thâm tình, có lẽ là bởi vì luôn nghe Triệu Tây Chính dùng giọng Bắc Kinh trêu chọc em gái, hoặc là anh không có cách nào thẳng thắn nói ra tình cảm của mình.

Lê Tiện Nam nhìn khuôn mặt Diệp Phi trong đêm tối, cô không hề buồn ngủ một chút nào, hàng mi dài run rẩy, bàn tay bị anh nắm không nói lời.

Lê Tiện Nam ôm cô lại đây, Diệp Phi không giãy giụa, bị anh ôm ở trong lòng, trên người có hơi thở nhàn nhạt không biết tên khiến cho người ta an tâm.

Anh đặt tay ở trên eo cô, như là dỗ cô ngủ.

Một lát yên tĩnh như vậy, Lê Tiện Nam thở ra một hơi, có chút giống như thở dài.

“Anh đối xử tốt với em, đều là thật sự, anh thật sự rất vui vì được ở bên cạnh em trong một khoảng thời gian như vậy, anh đối xử tốt với em đều là thật.”

Lúc anh nói tiếng Quảng Đông, nó giống như sự thâm tình ở trong đó, giống như sắc trời lúc bình minh, bầu trời hơi tối, liếc mắt một cái cũng không thể nhìn thấy được biên giới.

Hoặc là càng giống như ngọn trường minh đăng vắng vẻ được thắp lên ở trong chùa cổ, tượng Phật phù hộ, có sự ấm áp vĩnh viễn không tắt.

“Như thế nào mới tính là không bình thường? Cuộc đời này quá ngắn ngủi, anh cũng chỉ muốn em được vui vẻ, anh đối xử tốt với em, đều là thật sự, anh không những lời quá phức tạp, cho dù em có là Diệp Phi bình thường, cũng có anh cam tâm tình nguyện, cũng không có người nào có thể thay thế.”

Lê Tiện Nam nói, vuốt ve mái tóc dài của cô, “Ngủ đi nào.”

Diệp Phi nhắm mắt lại, hốc mắt vô cớ chua xót, ban ngày nghe thấy anh nói tiếng Quảng Đông ở trên tin tức, cô nghe như thế nào cũng nghe không hiểu một câu nào cả, luôn cảm thấy rõ ràng đều là tiếng Quảng Đông, sao ban ngày anh lại có thể nói ra một cách lạnh lùng như vậy.

Mà khi ở bên cạnh anh, giọng nói giống như là đều đã được ngâm qua, rất êm dịu và nhẹ nhàng.

Diệp Phi ngẩng đầu lên từ trong lòng anh, Lê Tiện Nam nhìn cô, ánh mắt bình thản, như là một ngọn lửa, mặt trời xuống núi, đêm khuya cũng có ánh lửa bùng cháy làm cho ấm áp từng chút từng chút một.

“Vậy anh nói lại một lần nữa đi,” Diệp Phi thay đổi tư thế, cử động ở trong lòng anh, “Em…… Cảm thấy có hơi không an toàn.”

“Không nói.” Lê Tiện Nam vuốt ve mái tóc dài của cô khẽ cười, sau đó nhéo cằm cô hôn xuống, dụ dỗ cô xâm nhập vào sâu hơn, mùi gỗ nhè nhẹ hòa quyện với hơi thở của anh, ban đêm cũng rất yên tĩnh, Diệp Phi cũng có thể được an tâm mỗi khi ở bên cạnh anh.

Những ngày tháng ở nhà dì trước kia, dù sao cũng là ăn nhờ ở đậu, luôn phải thật cẩn thận từng li từng tí.

Sợ nếu như mình chỉ cần bất cẩn một chút, thì sẽ lập tức không có nhà để về.

Trước khi ba qua đời, căn nhà bị bán đi, cô ở nhờ ở nhà cô mấy ngày, kết quả sau khi ba qua đời, các cô đều không quá tình nguyện cho cô ở nữa, Phùng Nghi muốn đi làm thuê, đến Quảng Đông, đành phải để Diệp Phi đến nhà dì ở nhờ, Diệp Đồng thì đưa đến bệnh viện Xuân Tân.

Kỳ thật vốn dĩ cũng đã không có nhà, từ nhỏ đã sống ở thành phố Xuân Tân, cô chưa từ đặt chân đến nơi khác, căn nhà trước kia mà mình còn ở khi bé, cũng đã bị bán đi để đổi lấy tiền mặt từ lâu, nó đã biến thành nhà của người khác.

Ở nhà dì, sau khi ngủ một giấc tỉnh dậy cũng sợ hãi, phải đối mặt với một trận mắng mỏ, sợ bị chỉ trích, khi Phùng Nghi gọi điện thoại đến, cũng bảo cô không được gây rối khi ở nhà dì.

Dượng thì luôn tính toán tiền bạc, mỗi tháng đều hỏi cô là khi nào thì mẹ cô mới gửi tiền đến đây?

Rõ ràng là cười, nhưng lại làm cho Diệp Phi cảm thấy, nếu như đưa ra một đáp án khiến ông ta không hài lòng, thì Diệp Phi sẽ không nơi nào để đi nữa.

Diệp Phi quên mang chìa khóa cũng không dám nói với dì, dì cũng bận rộn với công việc, mỗi lần nghỉ hè nghỉ đông, chị họ nhà dị trở về, hai phòng và một phòng khách nho nhỏ, cô chỉ có thể ngủ ở phòng khách.

Có một lần đó cả nhà dì đi ra ngoài ăn cơm, Diệp Phi không có nơi nào có thể đi, lặng lẽ trở về tiểu khu trước kia của mình, nhìn tòa nhà sáng đèn kia, nhưng lại không phải là nhà của cô.

Cô ngồi xổm xuống trong ngõ nhỏ của tiểu khu đó, nghe có người nói cười ở trên lầu, có rất nhiều căn nhà sáng đèn, nhưng không có một ngọn đèn nào là để lại vì cô, chỉ có thể yên lặng chịu đựng mong chờ thời gian trôi nhanh chóng trôi qua.

Cho nên khi Lê Tiện Nam nói với cô, đèn ở Tây Giao sẽ vĩnh viễn sáng lên vì em, mặc kệ là thật hay giả, ngay khoảnh khắc đó cô rất tình nguyện tin tưởng anh.

Ngày đó Lê Tiện Nam đi từ Yến Kinh đến Quảng Đông đón cô, hạt giống kia đã bén rễ và nảy mầm.

Lê Tiện Nam hôn cô, một lúc lâu sau nhận thấy được có điểm dị thường, buông cô ra thì vừa thấy, lông mi thấm ướt Diệp Phi, cô đưa tay xoa xoa mắt, chủ động nói, “Em không sao cả.”

“Tiểu quỷ đáng thương.” Lê Tiện Nam đưa tay lau lau mắt cho cô, dùng giọng Yến Kinh nói với cô, “Anh đối xử tốt với em, đều là thật.”

Diệp Phi không hề thích mùa đông một chút nào, cô không thích mùa đông nhất, mùa đông quá lạnh, quá khó khăn, mùa đông ở Quảng Đông ẩm ướt, rất lạnh lẽo, còn sống ở Phí gia xa lạ, nhà dì ở Xuân Tân thì không nỡ bật hệ thống sưởi ấm, Diệp Phi lạnh đến mức không chịu nổi.

Nếu thật sự là ngay cả một chút ấm áp cũng chưa từng cảm nhận được, thì cũng sẽ không đến mức như vậy, rõ ràng là khi còn nhỏ điều kiện trong nhà khá tốt, ba sợ cô lạnh, không chỉ có hệ thống sưởi ấm, mà còn đặc biệt lắp đặt thêm một cái lò sưởi trên tường, trong nhà ấm đến nỗi có thể mặc áo tay ngắn.

Khi đó Diệp Phi vẫn còn nhỏ nên cũng không biết mùa đông có thể lạnh đến như vậy.

Mà hiện tại, Lê Tiện Nam lại làm cho mùa đông của cô ấm lên một lần nữa, cô cũng tht sự hy vọng mùa đông này dài hơn một chút, lâu hơn một chút nữa.

Thật ra Diệp Phi rất thích ôm anh như vậy, chỉ là cảm thấy có hơi khó có thể mở miệng nói, tựa như mình như vậy sẽ có vẻ quá dính người, vì thế Lê Tiện Nam luôn tìm cớ, dù thế nào cũng phải ôm cô, nói nếu không thì sẽ không ngủ được.

Trong lòng anh có cảm giác rất an toàn, ấm áp, có một chút mùi gỗ trầm ổn và kiên cố.

Lê Tiện Nam nắm lấy tay cô, đầu ngón tay vuốt ve, cọ qua mu bàn tay cô, tay anh rất đẹp, thon dài như tước hành, gân xanh hiện lên mơ hồ cũng cho thấy được sự gợi cảm, Diệp Phi móc lấy ngón tay một cái rất nhẹ, không dùng một chút sức lực nào, Lê Tiện Nam lập tức nắm ngược lại tay cô, ngón tay luồn vào từng kẽ ngón tay cô, nắm thật chặt ở trong tay.

“Lê Tiện Nam, cảm ơn anh.”

“Cảm ơn cái gì chứ.” Lê Tiện Nam khẽ cười một tiếng, nói, “Có thể coi như đã dỗ dành được em không?”

Diệp Phi không nói lời nào, tiến đến gần hôn anh một chút.

Lê Tiện Nam ấn cô xuống, một chút bị kéo thành rất nhiều giây.

Lê Tiện Nam kỳ thật cũng không đưa ra lời hứa hẹn gì ——

Bởi vì trước khi gặp được Diệp Phi, cuộc sống của anh cũng quá theo khuôn phép, căn bản không nghĩ tới sẽ có tương lai như thế nào, kế thừa gia nghiệp, rồi cuộc sống sau đó, không cần phải suy nghĩ nhiều lắm chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể thấy đáy.

Khi phương hướng lệch khỏi quỹ đạo một chút, có lẽ kết cục sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Bọn họ ở tuổi này, đoán chừng sẽ không quá lâu nữa, trong nhà sẽ phải chọn ra một người, mấy năm nay Triệu Tây Chính chơi bời phóng túng như vậy, cũng là vì nguyên nhân này, năm nay Triệu Tây Chính hai mươi tám tuổi, mấy năm nay thường xuyên gây chuyện gây rắc rối, còn không phải là bởi vì chỉ còn hai năm được sống tự do nữa thôi sao?

Lê Tiện Nam cũng bắt đầu suy nghĩ về chuyện tương lai kể từ giây phút này.

Sau đó thì sao?

Sau đó phải làm như thế nào đây?

Lê Tiện Nam thật sự bắt đầu suy nghĩ lại về trước kia.

Trong ba mươi hai năm cuộc đời của Lê Tiện Nam, chỉ mới ra nước ngoài một lần, những ngày tháng tuổi trẻ ngông cuồng, quan hệ với gia đình trong mấy năm đó chuyển biến nhanh chóng một cách bất ngờ, luôn cho rằng mình có thể đối diện được, nhưng anh cũng thật sự còn quá trẻ tuổi, cho rằng mình có thể thoát ly ra khỏi đó, tiêu sái đoạn tuyệt quan hệ với trong nhà, không biết được rằng người bên ngoài cũng không dám đắc tội với ba anh, ba anh chỉ cần ở bên ngoài chỉ điểm vài câu, thì sẽ lập tức không có một ai dám giúp anh.

Khi đó đám người Triệu Tây Chính cũng có nghĩa khí, nói không sao cả, có mấy anh em đây, kết quả cũng không chịu nổi áp lực trong nhà tạo ra, không lâu sau lại đến khuyên bảo anh, anh Nam, đừng cứng đầu nữa.

Lê Tiện Nam thật sự ngoan cố, ba anh là Lê Hãn cũng thật sự nhẫn tâm.

Lê Tiện Nam ra ngoài đầu tư độc lập, người khác đều nghe nói quan hệ giữa cha con hai người căng thẳng, đều xem anh như một thằng nhóc, cảm thấy dù sao cũng đều là máu mủ tình thâm, không ai dám vì Lê Tiện Nam mà đắc tội với Lê Hãn.

Vì thế Lê Tiện Nam đầu tư cái gì thì sẽ thua lỗ cái đó, nghèo túng đến mức phải liệt kê tài sản đứng tên mình treo biển bán đi, kết quả không có người nào dám mua, tất cả thẻ ngân hàng cũng đều bị đóng băng hết, Lê Hãn buộc anh phải đến nhận sai.

Dù sao Lê Tiện Nam cũng có sợi dây quật cường, thà chết cũng không chịu đi, cuối cùng phát sốt ở Tây Giao, cũng không ai thèm quan tâm, chịu đựng đến mức chuyển thành viêm phổi do virus, mạng cũng suýt chút nữa không còn. Mấy ngày Lê Hãn thấy anh không có tin tức gì, để thư ký La đến xem, phải gọi cấp cứu đưa đến bệnh viện, Lê Hãn càng nhẫn tâm hơn, trực tiếp để bác sĩ lên phương pháp trị liệu đắt nhất, mở ECMO (*), tiền thuốc men trong mấy ngày ngắn ngủi đã bay lên giá trên trời.

Anh vừa tỉnh lại, Lê Hãn sai người đưa tờ đơn thuốc đến cho anh, các dự án đầu tư của Lê Tiện Nam cũng thất bại liên tiếp, con số quen thuộc, tổ hợp lại với nhau, số liệu liên tiếp, Lê Thức Nam híp mắt nhìn, sao lại giống như một dãy số vậy?

Lê Hãn thanh toán hóa đơn thuốc cho anh, cũng thanh toán các dự án đầu tư thất bại cho anh.

—— Nhìn đi, dễ dàng biết bao nhiêu?

Ngày đó Lê Hãn còn phải đi tham dự một cuộc họp, trước khi đi nói với anh một lời thấm thía, “Ta biết mấy năm nay con đối nghịch với ta là vì căm hận ta, anh cũng nên xác định rõ ràng một chút, ta không so đo với con, cũng là vì giữ gìn hình tượng sản nghiệp của gia tộc, người đời sẽ cảm thấy ta có tình người, nếu ta muốn thật sự muốn tính toán với con, con cho rằng con thật sự có thể tiếp tục sống ở đây sao? Sau này Lê gia vẫn phải giao lại trong tay con, con còn trẻ, ta có thể xem như là con chưa hiểu chuyện, chuyện lúc này, coi như là cái giá phải trả vì sự buông thả của con.”

Suốt cuộc đời này Lê Tiện Nam cũng không chạy thoát được thân phận của mình, cũng chính sau lần đó, Lê Hãn dường như đã có một ước định bất thành văn với anh.

Lê Hãn cũng chỉ đơn giản là muốn anh không làm một con thiêu thân nữa, còn lại anh muốn làm cái gì thì làm cái đó, dù sao dựa theo phương hướng đã định mà đi là được.

Theo từng ngày trôi qua, Lê Tiện Nam cũng cảm thấy không có ý nghĩa gì, sống theo quy củ cũng thành thói quen, cái giá phải trả lần đó quả thật là rất nặng.

Lê Tiện Nam không có khái niệm gì về tiền bạc —— cũng chính vì nguyên nhân này, sau này có một vài việc như là muốn trả thù, nhưng dù có tiêu xài hoang phí thế nào, cuộc sống vẫn như vậy.

Trước khi gặp được Diệp Phi, những ngày tháng sau này của Lê Tiện Nam cũng vẫn là như vậy không có gì khác cả, cho dù về sau có kết hôn cũng chỉ cần liếc mắt một cái là đã thấy được kết cục.

Nhưng đột nhiên Lê Tiện Nam cũng bắt đầu tự hỏi suy nghĩ đến sau này, con đường này không thể dựa theo phương hướng đã định để đi được nữa rồi.

Còn có thể đi theo hướng nào khác đây?

Điều này có phần giống như sự phản nghịch muộn màng của Lê Tiện Nam, so với trước kia càng mãnh liệt hơn và không còn sợ hãi bất kỳ điều gì.

Đột nhiên anh cũng muốn nổi loạn như vậy một lần, nguyên nhân chính là Diệp Phi.

Con đường này hoàn toàn đi vào con đường sương mù dày đặc không thể quay đầu, bỗng nhiên Lê Tiện Nam thật sự muốn nhìn thấy Diệp Phi ở điểm cuối.

Không có hoài niệm về con đường mình đến cũng như không thể tìm, nhưng khi con đường đi đáng để chờ mong.

Diệp Phi nhìn Lê Tiện Nam, hình như anh đang nghĩ chuyện gì đó —— Anh không nói, cô cũng chợt có một trực giác kỳ quái, có phải là đang suy nghĩ chuyện của cô hay không?

Lê Tiện Nam hỏi cô cảm ơn cái gì, Diệp Phi cũng không đưa ra đáp án.

Cảm ơn anh đã làm cho cô cảm nhận được mình cũng được người khác đặt ở trong lòng.

Mặc kệ lời này có phải là thật lòng hay không, có thật sự có sau này hay không, cô đều sẽ vĩnh viễn nhớ rõ khoảnh khắc này, những khoảnh khắc này được lấp đầy bởi sự ấm áp.

Sau này sẽ không bao giờ có người nào vượt qua được vị trí của Lê Tiện Nam ở trong lòng cô, bởi vì Lê Tiện Nam trong lòng cô đã vượt xa hơn tất cả kỳ vọng, tất cả những mong đợi về tình yêu và cả sự ấm áp.

Hoa cẩm tú cầu là một loài hoa rất yếu đuối, nhất là vốn phải đến tháng sáu mới nở, cũng có yêu cầu rất cao đối với nhiệt độ, lúc ấy là nhiệt độ ở Hồng Kông cao nên ấm áp hơn, có một số nhà kính nhân tạo nuôi dưỡng nó trong nhiệt độ ấm áp, cho nên mới lấy được những chậu hoa cẩm tú cầu này.

Mùa đông ở Yến Kinh quá lạnh, động một chút đã âm độ.

Cho nên những chậu hoa cẩm tú cầu được đưa tới đây tổng cộng chưa tới hai ngày đã héo, Diệp Phi cảm thấy quá lãng phí, chậu lớn như thế tốn bao nhiêu tiền?

Lê Tiện Nam không để ý lắm, Diệp Phi nói giống như phù dung sớm nở tối tàn, trông rất là thương cảm.

Rõ ràng là loài hoa này đẹp như vậy, Diệp Phi cũng thật sự cảm thấy đáng tiếc.

Kết quả ngày hôm sau Diệp Phi lại lập tức hối hận, vào sáng sớm, trong sân đã có người ra vào đi tới đi lui, Diệp Phi ghé vào trên ban công nhìn, Lê Tiện Nam mặc áo ngủ chỉ vào tường.

Bên ngoài có một chiếc xe tải đỗ ở đó, trên đó viết cái gì mà cơ sở ươm tạo hoa cỏ gì đó, công nhân di chuyển từng chậu hoa cẩm tú cầu lớn xuống dưới, từng bông lớn màu xanh nhạt rồi màu xanh xanh đậm chiếm nửa bức tường.

Nơi này thường được bao phủ bởi một lớp màu xám của mùa đông, cứ như vậy mà trở nên lộng lẫy.

Lê Tiện Nam nói, không có gì, héo thì anh lại cho người đưa đến, tiếp tục cho đến tháng sáu khi cẩm tú cầu trong sân nở rộ.

Anh nói không giống như là đang lừa cô.

Hoa cẩm tú cầu trong sân đến tháng sáu mới nở, hiện tại mới là một tháng, hoa cẩm tú cầu yếu đuối, dù sao cũng không phải mùa mở cửa, là bởi vì căn phòng ấm áp của cơ sở nuôi trồng nên hoa mới nở, mấy ngày phải đổi một đợt, đổi đi đổi lại mấy tháng này, Diệp Phi cũng không dám tính toán kỹ càng.

Diệp Phi ngồi bên cạnh anh rùng mình một cái.

“Sao thế?” Lê Tiện Nam hiếm khi xem tài liệu đầu tư ở nhà, chân dài gác ở trên bàn trà.

“Ngày nào đó anh thấy em phiền phức, có phải là em có muốn tìm anh cũng không tìm được không?”

“Anh làm sao dám,” Lê Tiện Nam lật lại tài liệu trong tay sang một trang, “Đến trời tối sẽ dỗ dành em một chút.”

“……”

Lê Tiện Nam còn cố tình nói tiếp, “Vậy phải làm sao bây giờ đâu, anh cũng chỉ có một Phi Phi.”

“Anh là thật sự biết cách phá của,” Diệp Phi tiếp tục bổ sung một câu, “Còn hưng sư động chúng (*).”

(*) Hưng sư động chúng nguyên gốc “兴师动众”: ra quân ồ ạt; phát động nhiều người làm một việc gì đó; động viên thi công; huy động nhân lực (thường mang nghĩa xấu). (vtudien.com)

Lê Tiện Nam ném tài liệu sang một bên, kéo cô lại đây, như là vuốt lông mèo, “Thế này không phải là bảo vật vô giá sao.”

Nói xong, Lê Tiện Nam còn nói thêm một câu, “Người cổ có Chu U Vương vì nụ cười của Bao Tự mà phong hỏa chư hầu, hiện tại có Lê Tiện Nam vì Phi Phi vui vẻ, làm cho hoa cẩm tú cầu nở từ đông đến hè, sao em không nói đây cũng là một giai thoại chứ.”

“……” Giai thoại đều thành lập dựa trên cơ sở của việc đốt tiền sao?

Diệp Phi không nghĩ để ý đến hắn, nhưng cụm từ hưng sư động chúng này, cũng thật sự làm cho cô cảm động từ đáy lòng —— đó đều là sự quan tâm của anh trong mỗi một chuyện nhỏ nhặt của cô.

Lê Tiện Nam làm như thật, nhất định phải nói tiếp với cô, “Còn có cả Thuận Trị nữa, vì Đổng Ngạc phi mà sắc phong hoàng hậu đại xá thiên hạ, không phải đều lưu truyền qua nhiều thời đại.”

“Anh được lưu truyền qua nhiều thời đại ở đâu?” Diệp Phi bị anh xoa xoa.

Lê Tiện Nam khẽ cười, kéo tay cô đến gần môi hôn lên, đáy mắt có ý cười, nói, “Lưu truyền qua nhiều thời đại ở trong lòng Phi Phi của chúng ta.”

Lê Tiện Nam ở chỗ cô, xa xa không chỉ dùng “có hơi ấm” để hình dung, mỗi một lần anh chiều cô là theo hướng cưng chiều không có giới hạn.

Tựa như, cô vốn chỉ muốn một chút ấm áp, nhưng hết lần này đến lần khác Lê Tiện Nam muốn cho cô sự nóng bỏng và sôi trào.

Đến ngày hôm sau, buổi chiều Lê Tiện Nam dẫn Diệp Phi ra ngoài, Diệp Phi hỏi anh đi đâu, Lê Tiện Nam không nói, chỉ nói mơ hồ là cứ đi là biết.

Diệp Phi còn cho là Lê Tiện Nam đưa cô đi ra ngoài ăn cơm, kết quả lên xe, trên ghế sau có một hộp quà nhìn rất xinh đẹp, giống như là quà tặng.

————————————

(*) ECMO là phương pháp oxy hóa qua màng ngoài cơ thể, sử dụng một hệ tuần hoàn để thực hiện quá trình trao đổi oxy ở bên ngoài của cơ thể nhằm hỗ trợ và duy trì chức năng sống ở các bệnh nhân suy tuần hoàn hoặc suy hô hấp nặng.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!