Trải qua sự nổ lực của các bác sĩ, mạng của ba Khâu xem như được bảo vệ, nhưng cũng còn nằm liệt, bác sĩ nói có khả năng sẽ phục hồi, nhưng mấy người bên cạnh đều mong ông ta tốt nhất cứ nằm đó cả đời còn lại đi, đừng nhảy nhót lung tung nữa.
Sáng sớm hôm sau, Tạ Dư mang cao gót đi đến cửa công ty, Khâu Thừa cùng trợ lý ra đón, anh có thể hùng hổ trước mắt mấy tên cổ đông, nhưng không dám làm loạn trước mặt cô.
"Tôi còn tưởng buổi chiều cô mới đến."
"Tôi cũng muốn vậy, nhưng Thi Nhiêu cứ hối thúc, chỉ thiếu điều muốn cài báo thức để gọi tôi rời giường."
"Văn phòng đã chuẩn bị, ở đối diện với tôi, nếu có cần gì thì bảo trợ lý chuẩn bị."
"Không cần, dù sao tôi cũng chỉ góp mặt nhận lương thôi."
Tạ Dư tự biết tác dụng của mình, cho dù quan hệ có tốt thế nào thì Khâu Thừa cũng không có khả năng cho cô nhúng tay vào chuyện của công ty anh ta, nói trắng ra thì cô đến để làm linh vật trấn yểm.
"Cô đến được mấy ngày mà còn đòi tiền lương hả?"
"Không được sao? Nếu không phải có Thi Nhiêu làm phiền thì tôi cũng chẳng đến, anh biết tôi bận rộn đến cỡ nào không? Anh giải quyết mọi chuyện nhanh gọn cho tôi, tôi định qua tết còn muốn ra nước ngoài du lịch, đừng có mà kéo dài thời gian."
Hai người vừa đi vừa nói, nhân viên trong công ty tự nhiên cũng dừng lại để nhìn bọn họ.
"Cô đi một mình?"
"Chứ không thì sao?"
"Kêu Hàn Lâm ấy, không phải anh ta đụng phải xe cô sao, bắt anh ta đền một chuyến du lịch Bali bảy ngày đi."
Nghe vậy Tạ Dư dừng bước chân, lạnh lùng nhìn người đàn ông không biết lựa lời.
"Sao anh biết anh ta đụng trúng xe tôi?"
"Tôi...tôi thấy trong vòng bạn bè nên nhận ra biển số xe cô."
"..." Tạ Dư nghiến răng nghiến lợi rồi mắng ba chữ.
"Tên khốn kiếp!"
"Cô mắng cậu ta hay là mắng tôi?" Nói thực ra thì anh thấy Hàn Lâm đang tự tìm đường chết, ở bên cạnh người thế này thì trước sau gì cũng bị Tạ Dư dẫm chết.
"Các người dều giống nhau, đàn ông đều giống như nhau."
"..." Nhìn cô gái đang phát điên, anh tự biết không nên nói về chủ đề này nữa, nếu không cô sẽ tức giận chạy mất.
"Tôi cảm thấy cậu ta đang dùng cách thức đặc biệt để tiếp cận cô, có nên suy xét một chút không?"
"Hôm nay anh bị sao thế? Sao lại giúp anh ta nói chuyện, hai người quen thuộc như thế bao giờ?"
Nhận thấy ánh mắt nghi ngờ của cô, Khâu Thừa vội vàng lắc đầu: "Lúc trước cậu ta đã giúp đỡ tôi, con người tôi không thích thiếu nợ ân tình, hơn nữa tôi cũng không muốn xem cô rõ ràng luyến tiếc nhưng lại muốn giữ mặt mũi của mình."
Anh tận tình khuyên bảo Tạ Dư để cô thay đổi sắc mặt, ngược lại càng khiến cô lạnh lùng.
"Khâu Thừa, tự nhớ thân phận của mình, đừng làm một bác gái tổ dân phố. Chuyện tình cảm của tôi không cần anh bận tâm, cứ lo giải quyết mọi chuyện trước mắt là được."
"Còn có, hôm qua trong bữa tiệc thường niên công ty ba tôi đã công khai quan hệ cha con với Thi Nhiêu, sáng nay đã có rất nhiều tin nhắn đến để "hỏi thăm" cô em gái này."
"Nếu anh không biết nắm chặt thời gian, không chừng nó sẽ ăn ngoài ăn ăn chơi chơi cùng người khác đấy."
Nói xong cô lạnh lùng cười một cái, sau đó nhấc chân đi về phía thang máy, người đàn ông tức giận muốn nổ phổi.
"Cô độc miệng thật đấy!"
"Cảm ơn!"
"..."
Trợ lý đi theo bên cạnh Khâu Thừa nhìn sắc mặt anh chuyển từ trắng sang hồng, xong lại từ hồng sang đen, lời nói ngập ngay cổ họng, sợ anh giây tiếp theo sẽ cãi nhau với Tạ Dư.
"Cô mà cứ như thế, dọa Hàn Lâm chạy mất rồi, để xem ai còn nhân nhượng với cô được nữa."
Tạ Dư lười phản ứng lại anh, nhìn người đàn ông ở ngoài thang máy thì không do dự nhấn nút khép cửa.
"Anh ở ngoài chờ đi, tôi không muốn đứng chung thang máy với anh."
Chọc người khác tức giận, Thi Nhiêu và Khâu Thừa chưa bao giờ là đối thủ của Tạ Dư.
Cho nên thật ra anh nói một câu không sai: Ngoại trừ Hàn Lâm, không có người đàn ông nào nhân nhượng cô được như thế.
Giữa trưa Thi Nhiêu trùm kín mít chạy đến công ty, vốn dĩ muốn mời bọn họ ăn cơm nhưng khi đến lại thấy bầu không khí không đúng lắm.
"Hai người sao thế này? Cãi nhau?"
"Ai rảnh cùng anh ta cãi nhau, cơm trưa chị không muốn ngồi cùng anh ta, cô đi ăn đi, đừng phiền chị."
"..." Mới một buổi sáng không gặp mà hai người đã như nước với lửa, Thi Nhiêu không hiểu mà có cảm giác: Là trái đất xoay qua nhanh, hay là do mình quá chậm.
"Em lại bỏ lỡ cái gì? Hai người sao lại bỗng nhiên không vừa mắt nhau rồi?"
"Không có gì, chị muốn đi ăn cơm, cô đi cùng không?"
"..." Một bên là chị gái, một bên là bạn trai, vấn đề này không biết nên chọn làm sao. Nếu đổi chị gái thành mẹ mình, cô sẽ không do dự mà chạy theo Khâu Thừa trốn mất.
"Có thể vì mặt mũi của em mà bắt tay giảng hòa, ngồi xuống cùng nhau ăn bữa cơm không?"
"Mặt mũi của cô lớn đến vậy? Tôi chỉ thấy cái mặt thì lớn thôi!"
"..."
Mặt Thi Nhiêu cứng lại, đem câu chửi thề nuốt xuống, thở phì phò tức giận: "Em đi ăn cùng anh ấy, chị muốn đi đâu thì đi đi, hừ!"
Làm một diễn viên, cái gì cũng có thể nói, chỉ không được nói mặt cô béo.
Đây là vấn đề thuộc về nguyên tắc!
Sau khi tìm được Khâu Thừa, cô mất cả 10 phút để kể về cô chị gái mất nhân tính, lại ngoài ý muốn biết được dù Tạ Dư và Hàn Lâm xa nhau nhưng tơ tình còn vương.
"Anh nói người mà hôm qua đụng trúng xe chị em là Hàn Lâm?"
"Ừm."
"Anh ta muốn chết sao, không sợ chị em sẽ đâm anh ta vào tường à!"
"Anh cảm thấy...có lẽ cậu ta muốn dùng phương thức đặc biệt để thu hút sự chú ý của chị em, tuy có hơi ngu ngốc nhưng kết quả đạt được không tồi."
"Đây mà chỉ là hơi ngu ngốc? Anh ta mà làm hơn chút nữa không chừng chị em sẽ giết người thật đấy."
Thấy cô lại bắt đầu lo lắng không đâu, Khâu Thừa cất văn kiện vào ngăn kéo, đứng dậy đặt tay lên vai cô rồi kéo đi ra ngoài.
"Không sao, Hàn Lâm có máu bất tử, chị em dẫm thêm thì cậu ta cũng không chết được."
Vì để tiết kiệm thời gian nên hai người tìm một quán ăn gần công ty, trùng hợp là lại bắt gặp Tạ Dư cũng ở đấy.
"Muốn qua chào hỏi chút không?"
Nhìn cô gái nóng lòng muốn thử, Khâu Thừa đè hai vai cô lại: "Em qua làm gì, dù sao cô ấy cũng không muốn ăn cơm cùng chúng ta, hơn nữa cô ấy đang độc thân, chúng ta đi qua không phải là đang biểu diễn ân ái sao, cứ ngồi ở đây đi."
Nói xong anh lại giữ chặt Thi Nhiêu ngồi xuống: "Bình tĩnh chút đi, đừng đến chọc cô ấy, dạo này máu cô ấy hay nóng lắm, anh không muốn một lát lại thấy em khóc lóc chạy đến tìm anh đâu."
"..." Thi Nhiêu nhấp miệng cả nửa ngày xong phát hiện ra anh nói cũng có lý, vì thế ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm.
Lúc ăn sườn dê nướng, cô phát hiện ánh mắt Khâu Thừa không đúng lắm, giống như gặp quỷ vậy.
"Sao thế, ăn ngon đến đáng sợ thế à?"
"Không, không phải. Anh cảm thấy hình như Hàn Lâm không biết chữ chết viết thế nào hay sao ấy."
"Hả?" Thi Nhiêu khó hiểu theo ánh mắt anh nhìn qua.
Không thấy thì không sao, thấy rồi thì bị dọa đến nhảy lên, Hàn Lâm ôm một cô gái ngồi ăn cơm đối diện Tạ Dư, hai người còn thân mật, tình chàng ý thiếp khó rời.
Tuy cô nhìn ra được đây chỉ là diễn kịch, nhưng đây vẫn là đi tìm đường chết, chết không có nơi chôn.
"Anh ta không sợ chị em sẽ ném đồ ăn trong tay qua sao?"
Nói xong cô lại thấy Hàn Lâm nói nhỏ vào tai cô gái gì đấy, cô gái nghe xong thì thẹn thùng cười.
"Em, em ăn không vô nữa, hết muốn ăn rồi."
Cô quen Khâu Thừa lâu như vậy, cũng chưa từng dám khoa trương đến thế trước mặt người khác.
"Anh cảm thấy chị em có khả năng ra tay không?"
"Anh bảo đảm sẽ không, Tạ Dư là người vô cùng bình tĩnh."
Quả nhiên giống như Khâu Thừa nói, Tạ Dư thản nhiên ngồi ăn cơm, dường như hai người kia chỉ là không khí.
Nhưng có lẽ Hàn Lâm không vừa lòng với phản ứng này của cô, trực tiếp bế cô gái kia ngồi lên đùi mình.
Hơ...Thi Nhiêu không nhịn được hít một luồng khí lạnh, cô cảm thấy có lẽ hôm nay Hàn Lâm sẽ không yên ổn mà rời khỏi quán ăn này mất.
"Trước kia sao em lại không phát hiện ra anh ta điên như vậy, ban đầu em vẫn cho rằng anh ta là người kiên cường dũng cảm, chính trực lương thiện, con nhà nghèo nhưng có ý chí tiến về phía trước."
"Giả hết đấy, anh đoán không chừng chị em cũng bị cậu ta lừa, tên nhóc này bảo đảm không lương thiện như vẻ bề ngoài, còn có chút đen tối."
"..."
Nghe xong Khâu Thừa nói, cô kinh ngạc đến không khép miệng được, nghĩ thầm: Kỹ thuật diễn của anh ta tốt như vậy, sao không tiến vào giới giải trí đi.
Dưới cái nhìn chăm chú của hai bọn họ, Tạ Dư cứ bình tĩnh ăn từng món, sau đó cầm ly champagne lên ngửa đầu uống cạn.
"Xem ra chị ấy sẽ không động thủ thật, haizz."
Không biết vì sao, khi thấy chị gái bình tĩnh đặt chiếc ly xuống cô còn thấy có chút thất vọng.
Nhưng trong giây tiếp theo, mồi lửa đã tắt trong mắt cô bùng sáng trở lại.
Tạ Dư cầm túi xách đi đến trước hai con người muốn đóng phim 18 + tới nơi, từ trong ví lấy ra vài tờ tiền quăng lên bàn, sau đó nhìn cô gái ửng đỏ nói.
"Làm phiền cô leo xuống khỏi người anh ta."
Cô gái ngẩn người, bị khí thế của cô dọa sợ nên đứng dậy khỏi người Hàn Lâm.
Liếc mắt qua cô gái rất thức thời, rồi nhìn sang người đàn ông đang tìm chết, tay nắm lấy cà vạt anh ta rồi hùng hổ lôi đi ra ngoài.
Khi đi ngang qua bàn của Khâu Thừa thì bước chân chậm lại một chút: "Buổi chiều tôi không đến công ty, giúp tôi tổng kết một chút." Xong cũng không quay đầu mà biến mất trước mắt mọi người.
"Ôi mẹ ơi!"
Thi Nhiêu sửng sốt ba phút mới bình tĩnh lại, nhìn người đàn ông đối diện: "Em không bị hoa mắt chứ?"
"Không có, anh cũng thấy. Em nói xem bọn họ tiếp theo sẽ làm gì? Chính là dùng cách thức nào giải quyết vấn đề."
"..." Khóe môi cô giật giật rồi xấu hổ nói: "Sao em biết được, chuyện của bọn họ em còn chẳng biết nhiều bằng anh."
Người bình thường nếu xảy ra xung đột kiểu này, khả năng cao sẽ cãi nhau đánh nhau một trận, nhưng cố tình Tạ Dư lại chẳng phải người bình thường, nếu có thể nghĩ ra thì chỉ có một, cô sẽ trực tiếp đào một cái hố rồi chôn sống Hàn Lâm.
"Anh cảm thấy Hàn Lâm có vấn đề đấy, sao lại nhất quyết quấn chặt lấy chị em, không phải anh ta có máu M(*) đấy chứ?"
(*)những người có khuynh hướng Masochism (thích ngược đãi, thống [email protected])Thi Nhiêu sờ sờ cằm, vừa gặm sườn vừa gật đầu suy tư: "Nói không chừng anh ta có xu hướng đó trong phương diện kia thật, haizz, trong một cánh rừng lớn thì cái quái gì cũng có."
"Em có muốn thử không?"
"Hửm?" Cô ngẩn người không hiểu, nhưng nhìn vào ánh mắt anh tìm thấy điều gì đó quen thuộc, cô mới hiểu ra anh đang nói chuyện gì.
"Cút, không thử. Em không thiếu ngược, cũng không muốn ngược người khác."
"Đừng từ chối nhanh như vậy, cứ từ từ suy nghĩ, chúng ta tìm một thời gian nào đó thử, đạo cụ anh sẽ mua...Ngô."
Anh càng nói càng xa, Thi Nhiêu vừa xấu hổ vừa giận dữ đem miếng sườn nhét vào miệng anh, thành công chặn đi cái miệng thích nói lời th ô tục kia.
"Ăn cơm ăn cơm, ăn xong nhanh lăn về làm việc đi, buổi chiều em phải đến công ty."
"Đi công ty làm gì?"
"Đả kích ông chủ!"
"..."