Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Bình Giấm Nhỏ

Vốn tưởng rằng cảnh cáo thẳng như thế sẽ làm Cảnh Lạc biết khó mà lui, ai ngờ hôm sau cô gái vờ vịt kia đã đáp lại ngay trong phỏng vấn, vẫn là một bộ dáng yếu đuối, mỏng manh như trước.

"Em, em không biết chuyện này sẽ gây ảnh hưởng lớn như vậy đến tiền bối Thi Nhiêu, em chỉ là thích những kiểu quần áo đó, không phải cố bắt chước chị ấy đâu."

"Bởi vì trong chương trình chị ấy đối với em rất tốt, giống như một người chị gái vậy, cho nên khi những tin đồn lan truyền trên mạng em đã không nhanh chóng giải thích rõ ràng, là em sai rồi, em không nên tự mình đa tình, không nên....."

Nhìn gương mặt 'đầy silicon' đang rơi nước mắt lã chã trên TV, Thi Nhiêu nắm chặt điều khiển mà cười lạnh.

Sau đó cô ném điều khiển qua một bên rồi cúi đầu nhìn đồng hồ, thấy đến thời gian ăn cơm rồi thì đứng dậy.


"Tiểu Diêu, chị ra ngoài dạo một chút, em tự ăn cơm đi đừng chờ chị."

"Dạ?"

Tiểu Diêu mang tạp dề đang nấu cơm trong phòng bếp chạy ra, trong tay vẫn đang cầm khoai tây.

"Chị không ăn cơm sao?"

"Bạn chị đã gọi đến hẹn ăn cơm, em nấu cho mình là được rồi."

"Vậy được rồi, chị đi đường cẩn thận."

Thi Nhiêu xua xua tay, thay giày rồi kéo cửa đi ra ngoài.

Hôm nay là cuối tuần, theo như thường lệ thì Tạ Dư sẽ không đi làm, bên kia cũng không có gọi điện đến chứng minh chị ấy cũng không về Tạ gia, không có gì bất ngờ thì bây giờ chị ấy đang ở chung cư.

Vì thế ngay cả gọi trước cũng không gọi, trực tiếp bắt xe đi thẳng đến chung cư Tạ Dư, mang kính râm rồi đi thẳng lên lầu nhấn chuông.

Nghe được tiếng chuông người trong phòng tưởng giao hàng, không chút suy nghĩ mà mở cửa ra, nhìn cô gái đứng ngoài cửa thì Hàn Lâm ngẩn ra, đang muốn đóng sầm cửa lại đã bị Thi Nhiêu đưa chân vào ngăn cản.


Cô đứng trước cửa, một chân ngoài một chân trong, không được cho vào thì cũng không cho anh ta đóng cửa.

"Tôi không quan tâm cậu là ai, gọi chị tôi ra đây, tôi có chuyện muốn nói với chị ấy."

Nhìn cô gái trước mắt không quá giống với trong tư liệu, Hàn Lâm giật mình buông tay rồi xoay người đi gọi người.

Nghe nói Thi Nhiêu đến, Tạ Dư vốn đang ở thư phòng xem văn kiện xém chút nữa đã lật bàn, buông đồ trong tay ra rồi kéo áo anh ta, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

"Con bé thấy cậu?"

Hàn Lâm chớp chớp mắt, bình tĩnh gỡ tay cô gái đang nắm áo mình ra rồi nói.

"Cô ấy đang ở ngoài cửa chờ em, đừng để cô ấy sốt ruột."

Lời vừa nói xong, sắc mặt cô gái trước mắt như được phủ bởi lớp sương mù, nói tan liền tan.

Tạ Dư mặc một chiếc váy dài màu xanh hấp tấp chạy ra ngoài, đóng cửa lại rồi dùng ánh mắt chẳng thân thiện gì nhìn em gái tìm đến tận cửa.


"Cô đến làm gì?"

"Em có việc muốn nhờ chị giúp."

"Quan hệ giữa hai chúng ta tốt đến vậy sao?"

Xảy ra chuyện không về tìm ba mẹ, không tìm bạn trai mà chạy đến đây làm gì?

"Quan hệ tốt hay không không quan trọng, quan trọng là vừa rồi em thấy anh ta."

Theo hướng ngón tay cô, Tạ Dư nhìn về phía cửa rồi cắn răng đầy tức giận.

"Cô uy hiếp tôi?"

"Đúng vậy, sợ không?"

Nếu không phải còn ba phần lí trí thì Tạ Dư đã đánh bầm mặt người trước mắt, tay cô để sau lưng run run, ngực do thở dồn dập nên phập phồng giống như quạt gió.

"Nói, chuyện gì?"

Nghe thanh âm nghiến răng của chị gái Thi Nhiêu khẽ nhếch môi : "Chị giúp em hỏi thử Đường Tỉ, cô gái tên Cảnh Lạc kia rốt cuộc có địa vị gì, người chống lưng cho cô ta là ai."

"Loại chuyện nhỏ này mà cô cũng đến tìm tôi?"

"Vô nghĩa, anh ta có bao giờ nói thật với em đâu. Còn nữa, thuận tiện giúp em 'cảnh báo' kim chủ cô ta một chút, đương nhiên nếu chị có dã tâm thì 'nuốt' luôn công ty người đó càng tốt."
Khâu Thừa gần đây rất bận, cô ngại làm phiền đến anh, nghĩ đi nghĩ lại thì loại chuyện này chỉ có thể tìm Trưởng Công chúa, dù sao quyền thế của chị ấy ai mà không sợ.

"Cô cho rằng chị đây nhàn như vậy?"

"Chị cảm thấy giúp em việc này dễ hơn, hay là giải thích với ba người lớn ở nhà về chàng trai đang trong phòng kia dễ hơn?"

"....."

F*ck!

Nếu không phải Hàn Lâm đang ở bên trong, có lẽ cô sẽ túm đầu Thi Nhiêu đánh cho một trận.

"Được, biết rồi."

Nói xong chính sự, Thi Nhiêu nghiêng đầu nhìn vào trong cửa, cười hỏi.

"Không mời em vào ăn bữa cơm?"

"Ăn cái gì mà ăn, cô đã béo thành như vậy mà còn không biết xấu hổ đòi ăn? Cút nhanh đi!"

"Chị!"

Em béo hồi nào chứ, hôm qua cân rõ ràng nhẹ hơn tuần trước 1 cân (=0,5kg).

"Chị vào đi, em đi đây."

Thi Nhiêu kiêu ngạo hừ một tiếng rồi xoay người đi về phía thang máy, nhìn cô đi hẳn vào thang máy rồi Tạ Dư mới xoay người gõ cửa, vừa rồi do gấp gáp nên không kịp mang chìa khóa.
"Đi rồi?"

Chờ cô vào nhà thì Hàn Lâm đóng cửa lại, vừa xoay người đã đối diện với ánh mắt đang suy tính gì đó của cô.

"Cô muốn làm gì?"

Tạ Dư nhìn anh ta rồi lẩm bẩm : "Từ ngay mai cậu đừng đến đây nữa."

"Đem lời em vừa nói lặp lại lần nữa."

Người con trai bình thường dễ đối phó lại đột nhiên thay đổi hoàn toàn, đôi mắt không ngừng tràn ra khí lạnh, nhưng lúc này Tạ Dư đang quá khẩn trương nên lại chẳng chú ý đến, cô gằn lặp lại từng chữ.

"Tôi nói, từ ngày mai cậu không cần đến đây nữa, tôi sẽ tìm một người giúp việc có chuyên môn, hai chúng ta đừng liên lạc nữa."

****

"Chàng trai kia....rất soái, nhưng có cảm giác hơi trẻ tuổi, đâu giống với người thích ăn đòn đâu?"

Sau khi ra ngoài Thi Nhiêu ngồi trên xe lẩm bẩm, nghĩ lại màn vừa rồi không khỏi cảm thấy có gì kỳ quái nhưng chẳng biết chỗ nào.
Đoán Khâu Thừa giờ này chắc đang ăn cơm nên cô gọi điện qua, muốn nói chuyện này với anh.

"Anh đang bận sao?"

"Đang ăn cơm, sao thế?"

"Không có gì, vừa rồi em nhìn thấy bạn trai của chị em, chẳng giống trong tưởng tượng của em gì cả."

"...."

Khâu Thừa xoa xoa miệng, nhăn mi hỏi.

"Trong đầu em còn dám nghĩ đến chàng trai khác?"

Tuy rằng người đàn ông này ghen rất đáng yêu, nhưng lúc này cô chẳng có tâm trạng thưởng thức chuyện này.

"Đừng ngắt lời em, em đang nói chính sự đấy, cậu ta nhìn rất trẻ tuổi, da thịt cũng trắng mịn không giống với người thèm đòn, không phải chị em trúng tiếng sét ái tình rồi chủ động theo đuổi cậu ấy chứ?"

Theo cái tính cách chẳng muốn thân thiết với ai kia của Tạ Dư, chủ động theo đuổi đàn ông có lẽ quá làm khó cô rồi.

"Em cảm thấy có khả năng sao?"
"Khó mà nói được, biết đâu chị em thích kiểu như vậy, khẩu vị của người với người khác nhau lắm."

"Từ từ....em ở đâu thấy cậu ta? Sao hai người có cơ hội gặp mặt? Tạ Dư mang em về nhà?"

"Anh chờ chút, để em mang tai nghe..."

Nghe vậy Khâu Thừa lần nữa cúi đầu cầm đũa gắp cơm, chờ cô nói cho rõ ràng.

"Chị em làm gì có chuyện mang em về nhà, là em đi tìm chị ấy, không ngờ người mở cửa là cậu ta."

"Đang yên đang lành em chạy đi tìm chị gái làm gì, cố ý?"

Lấy sự hiểu biết của anh về Thi Nhiêu, khẳng định không có chuyện gì thì nhất quyết cô sẽ không đi tìm Tạ Dư.

Bị chọc thủng bí mật nhưng Thi Nhiêu chẳng chút hoang mang, thoải mái nói ra kế hoạch của mình.

"Không còn cách nào cả, là do em bị đàn áp quá thôi, em không thể cứ để cô ta dẫm lên mãi được. Hiện tại thì anh bận đến chân còn chẳng chạm đất, loại việc này em chỉ có thể đến tìm chị giúp đỡ."
"Cái này không phải gọi giúp đỡ, mà là uy hiếp."

"Phương pháp không quan trọng, quan trọng là kết quả. Cô gái Cảnh Lạc kia là nhờ mua chuộc trong nội bộ, mà anh muốn giải quyết thì phải xử lý ngoài ánh sáng, nếu trước hết không áp chế được một chút kiêu ngạo của cô ta thì sau này em làm sao có thể sinh tồn ở công ty nữa?"

Ở giới giải trí nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô nhờ thế lực của Tạ gia chèn ép một người, bởi chuyện này vốn chẳng đơn giản là cuộc đối đầu của hai nghệ sĩ, mà là giữa các nhà tư bản.

"Thật ra...chuyện này em có thể tìm anh, tuy rằng quyền thế của anh không còn mạnh như trước nhưng vẫn giải quyết được."

"Không sao, có sẵn chị gái vì sao em lại không nhờ? Lại nói không phải anh đang bận rộn sao, em không muốn gây thêm phiền toái cho anh."
"Dù có bận nhưng vẫn phải lo lắng cho em."

Thi Nhiêu cong môi cười, trong lòng vô cùng thỏa mãn : "Được rồi, nếu có lần sau em sẽ tìm anh giúp đỡ."

Đoán chừng không còn lần sau đâu, phong cách làm việc của Tạ Dư chẳng có gì nghi ngờ cả.

"Gần đây anh có thời gian về nhà không? Để em qua trò chuyện với dì vậy."

"Em có thời gian sao?"

"Có chứ, quay xong kỳ này thì các cô ấy sẽ thành lập thành nhóm nhạc rồi, em tạm thời dừng hoạt động."

"Kỳ quay cuối là phát sóng trực tiếp phải không?"

"Đúng thế, nhưng anh cũng đừng có chủ ý gì kỳ lạ, an tâm làm việc đi, nếu muốn nghe thì hôm nào em sẽ hát cho anh nghe."

"Đây là em tự nói, anh nhớ kỹ."

"Được rồi, anh nhanh ăn cơm đi, em cũng đi tìm mẹ anh ăn ké."

Tuy rằng mẹ Khâu chưa bao giờ có vẻ hoan nghênh gì cô, nhưng cô vẫn làm theo ý mình, có đôi khi sẽ mang theo quà đến, không thì cứ tay không đi qua, ăn bữa cơm xong xem TV một lát rồi rời đi.
Vài ngày sau Thi Nhiêu nhận được điện thoại của chị gái, nói muốn cô đi tham gia một buổi tiệc rượu.

"Tiệc rượu? Chị xác định? Em đi cùng chị sao?"

"Không phải cô nói muốn 'nhắc nhở' cô gái kia sao? Muốn thế thì đêm nay đến đây, thời gian địa điểm sẽ gửi qua điện thoại cô, chuẩn bị một chút."

Nói xong Tạ Dư liền cúp máy, Thi Nhiêu vẫn ngẩn người giữ nguyên tư thế cầm điện thoại nghe máy, cuối cùng từ ghế sô pha đứng bật dậy.

"Tiểu Diêu!"

Ngay tức khắc Tiểu Diêu chạy ra, vẻ mặt ngây ngốc nhìn cô.

"Sao vậy chị?"

"Đêm nay chị muốn tham gia một buổi tiệc rượu, em giúp chị chuẩn bị quần áo đi, chị đi tắm rửa một chút."

"Đêm nay?"

"Đúng thế, vất vả cho em rồi, đến lúc đó lái xe đưa chị đi."

"Không thành vấn đề, em đi tìm quần áo cho chị."

Nói xong hai người nhanh chóng hành động, chuyên viên trang điểm không có bên cạnh nên Tiểu Diêu đảm nhiệm luôn phần ấy, bận rộn hơn hai giờ mới hoàn thành.
Lúc đến khách sạn trời đã tối, khi xuống xe Thi Nhiêu trong lòng nghĩ thầm : Tạ Dư có phải thừa cơ hội trả thù mình không? Chuyện lớn như vậy cũng không báo sớm một tiếng, đến cận mới gọi được một cuộc điện thoại.

"Em trở về đi, trên đường nhớ cẩn thận, đêm nay có lẽ chị sẽ không về đâu, nếu em thấy chán cứ đi tìm bạn bè chơi đi."

Nghe vậy Tiểu Diêu gật gật đầu rồi đóng cửa xe lại, nhìn Thi Nhiêu từng bước đi vào trong, chưa được mấy bước đã có một chàng phục vụ chạy ra khom lưng chào cô, nhỏ giọng nói.

"Tạ tổng chờ cô bên trong, mời theo tôi."

"Cảm ơn!"

Nhìn gương mặt anh tuấn, soái khí như tỏa ánh mắt trời thì cô thật muốn thế Thẩm Đại mà hỏi một câu : Chàng trai, cậu có muốn chuyển nghề sang làm minh tinh không, tôi quen biết một người đại diện vô cùng lợi hại, bảo đảm có thể biến cậu trở thành một người vô cùng nổi tiếng.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!