Mạnh Hành nói đi là đi, hai ngày sau hắn rời khỏi thành Biện Kinh, quả thật Thịnh Khanh Khanh cũng là người cuối cùng hắn gặp.
Vào sáng sớm, cửa sổ nhẹ nhàng gõ vào nhau, Thịnh Khanh Khanh được Thanh Loan kêu dậy, vội vàng mặc y phục vào, chuẩn bị xong thì ra gặp Mạnh Hành.
Mặc dù lần rời kinh này có ý nghĩa rất trọng đại, nhưng khuôn mặt Mạnh Hành lại không có chút khẩn trương nào, mãi đến khi thấy Thịnh Khanh Khanh khoác áo ngoài đi ra, vẻ mặt hắn mới thoáng mềm xuống: "Đánh thức muội rồi."
Thịnh Khanh Khanh lắc đầu, mắt đảo quanh một vòng phát hiện chỉ có mỗi mình Mạnh Hành, không khỏi thấy kinh ngạc: "Hành ca ca đi một mình sao?"
"Bọn họ chờ ở bên ngoài Mạnh phủ." Mạnh Hành bước đến trước mặt Thịnh Khanh Khanh, duỗi một bàn tay đến trước mặt nàng, nói: "Cho muội."
Thịnh Khanh Khanh không hỏi gì nhiều, sau khi nhận thì nắm chặt trong lòng bàn tay, cũng không có nhìn nhiều, cười khanh khách ngẩng đầu nhìn sang Mạnh Hành, nói: "Thuận buồm xuôi gió."
Nhưng có nhiều cái không cần thiết phải nói ra bằng lời.
Khi đến Mạnh Hành rất yên lặng nên không quấy rầy đến những người khác, chỉ để cho Thanh Loan gọi Thịnh Khanh Khanh dậy, sau khi nói một tiếng rồi rời đi, ngay cả Mạnh lão phu nhân và Mạnh đại phu nhân cũng không gặp.
Vốn dĩ Thịnh Khanh Khanh chỉ mới ngủ được hai, ba canh giờ đã bị gọi dậy, đôi mắt còn đang mông lung, buồn ngủ nhìn theo bóng Mạnh Hành rời đi, bỗng chốc không còn thấy buồn ngủ nữa.
"Dù không thấy buồn ngủ nữa thì cô nương cũng trở về giường nằm một lát đi, không chừng một lát nữa thì buồn ngủ lại đấy." Thanh Loan nói xong thì khuyên Thịnh Khanh Khanh trở về phòng, còn cẩn thận đắp chăn lại cho nàng.
Quả thật thì Thịnh Khanh Khanh đã tỉnh rồi, trong đầu nàng vẫn còn đang tính toán rất nhiều chuyện, từ Hồ gia đến Ngụy gia lại đến Thẩm Trạm, cuối cùng trên đầu của bọn tiểu nhân đều có lòng bàn chân lớn như ngọn núi có tên là Mạnh Hành đang đè xu0ng.
Mãi đến lúc này, Thịnh Khanh Khanh mới nhớ đến lòng bàn tay vẫn còn đang nắm lấy đồ Mạnh Hành giao cho.
Nàng dùng tay sột soạt dưới chăn bông, mở bàn tay đã nắm một lúc lâu ra, mở món đồ đang nắm trong lòng bàn tay ra nhìn.
- -- Mạnh Hành vừa mới đưa cho nàng một bức tượng điêu khắc bằng gỗ nhỏ, nói là nhỏ vì nó nhỏ nhật, chỉ lớn bằng ngón tay cái của Thịnh Khanh Khanh thôi.
Nàng dùng hai ngón tay cái cẩn thân vân vê một chút, lại để mặt trời sáng sớm chiếu vào một chút, mới biết được đây là một đóa hoa sen nhỏ nửa nở nửa không, đỉnh hoa được người ta kiên nhẫn mài tròn, khi Thịnh Khanh Khanh lấy tay m0n tr0n thì không hề cảm thấy đau một chút nào.
Nhưng kỹ thuật có lẽ không được thành thục cho lắm, ở một số chỗ nếu nhìn kỹ còn có thể nhìn thấy một ít vết tích do không cẩn thận khắc lên.
Đương nhiên không phải tìm thầy làm, mà tự tay Mạnh Hành khắc ra.
Nghĩ đến vị Đại tướng quân uy nghiêm cầm khúc gỗ không to bằng ngón tay này, còn trông rất nghiêm túc mà khắc ra một đóa hoa này, Thịnh Khanh Khanh đã nhịn không được nở nụ cười.
Chắc có lẽ là Mạnh Hành cuối cùng cũng nhận ra được trồng hoa sen vào mua đông thì không thực tế, nên mới có suy nghĩ, làm một bông hoa không héo tàn này cho nàng.
Thịnh Khanh Khanh đặt hoa sen nhỏ bên cạnh gối nằm của mình, nằm nghiêng người nhìn nó một lúc lâu, cơn buồn ngủ lúc đầu mất tăm mất dạng giờ cũng đã dần dần trở về.
Mí trên mí dưới đánh nhau một hồi, Thịnh Khanh Khanh mới yên lặng chìm vào giấc ngủ.
Chờ khi nàng thức dậy thì mặt trời đã lên cao rồi.
Thịnh Khanh Khanh ôm chăn ngồi trên giường một lát, quay đầu cẩn thận đặt bông hoa sen nhỏ vào trong lòng bàn tay, chờ khi nàng tỉnh táo lại cũng biết Mạnh Hành đã rời khỏi thành Biện Kinh rồi.
- -- Mà vào lúc này, như là một lời hứa hẹn, nàng cần thay Mạnh Hành bảo vệ tốt Mạnh phủ là được.
*
Đầu tiên và quan trọng nhất, cũng chính là Thịnh Khanh Khanh đã quyết tâm không rời khỏi cửa đại môn ở Mạnh phủ dù chỉ nửa bước.
Văn Nhân đến cửa tìm Thịnh Khanh Khanh đi chơi thì vô cùng tức giận: "Vì sao đột nhiên không ra khỏi cửa? Nếu không muốn nhìn thấy cửu hoàng tôn, thì chúng ta cứ lén hắn đi là được rồi.
Tin tức Mạnh Hành rời kinh là bí mật, ngày thường hắn cũng không hay lên triều, lại càng không gọi bằng gọi hữu, nhìn thấy đầu cũng không nhìn thấy đuôi, nên cho dù đột nhiên không lộ diện mấy ngày cũng không có người nào cảm thấy có gì khác thường.
Đừng nói là Văn Nhân, mà cũng sẽ có rất nhiều người bị lừa.
Thịnh Khanh Khanh không thể nói ra lý do thật sự được, chỉ đành lấy điểm tâm để bịt miệng Văn Nhân lại.
Từ trước đến nay ở trước mặt Thịnh Khanh Khanh, Văn Nhân đều luôn được dỗ dành tốt, nàng ấy cắn một miếng bánh đào, không rõ nói: "Vệ Phong sợ tỷ sinh bệnh, lại ngại không dám đề cập chuyện đến đây, nên để ta đến đây xem thử. Nhìn thấy vẻ mặt Thịnh tỷ tỷ tốt nhất thế ta cũng an tâm."
Thịnh Khanh Khanh tốt tính châm trà cho nàng.
Văn Nhân ăn xong uống xong, thái độ cũng nhã nhặn hơn rất nhiều, nói sơ qua chuyện trước kia: "Nhưng mà mấy ngày nay Thịnh tỷ tỷ không ra ngoài cũng tốt, sư phụ cũng nói với ta cố gắng đừng chạy ra bên ngoài nhiều."
Thịnh Khanh Khanh nghe Văn Nhân nói, thì gật đầu đồng ý: "Có lẽ là thời buổi rối loạn, muội ở nhà luyện cầm sẽ tốt hơn."
Văn Nhân bĩu môi, nàng ấy nói: "Hôm nay ta lừa sư phụ lén ra ngoài đấy, không thể ở lại lâu, lập tức phải về ngay --- nhưng mà vốn dĩ ta đến cũng chỉ gặp tỷ thôi, nhìn xem một chút là được."
Tránh cho Văn phu nhân lo lắng đến Mạnh phủ tìm người, chưa được bao lâu thì Thịnh Khanh Khanh đã đưa Văn Nhân ra đến cửa chính Mạnh phủ, nhìn thấy nàng lên xe ngựa, hai người cách một mái hiên cáo biệt nhau, có một người vội vã từ phía bên kia đường chạy đến, tiếng bước chân dồn dập vang lên Thịnh Khanh Khanh theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua, nàng nhận ra người đó là thị nữ ở Văn gia từng đến đây đưa thiệp cho nàng.
Thấy người thị nữ luôn bình tĩnh mà giờ lại gấp gáp đến mức toát hết mồ hôi, Thịnh Khanh Khanh còn cho là Văn Nhân lén đi đã khiến dọa Văn phu nhân sợ, khoát tay để cho Văn Nhân vào trong xe ngựa quay đầu tiếp đón thị nữ Văn gia.
Khi chạy đến gần thị nữ cũng gần như mất sức, xém nữa ngã xuống đất, Thịnh Khanh Khanh theo bản năng đưa tay đỡ lấy cánh tay đối phương, an ủi nói: "Văn Nhân không sao cả, nàng ấy đã trở về rồi."
Thị nữ lắc đầu liên tục, nàng ấy cũng không để ý đến lễ nghi nữa, trái lại còn nắm lấy cánh tay Thịnh Khanh Khanh, hít sâu một hơi rồi nói: "Thịnh cô nương, mời theo ta đến Văn phủ một chuyến, phu nhân cần người giúp đỡ!"
Thịnh Khanh Khanh sợ run lên, nàng nhẹ nhàng vỗ lưng thị nữ: "Xảy ra chuyện gì?"
Thị nữ ngẩng đầu nhìn nàng, trên vẻ mặt là vẻ hoảng sợ và lo lắng tột độ: "Có một người nam nhân đến tìm phu nhân, tên của hắn là..." Nàng ấy cố gắng hạ thấp giọng nói chỉ để mỗi Thịnh Khanh Khanh nghe được: "Thẩm Trạm!"
Thịnh Khanh Khanh dừng lại một chút, nàng muốn từ trong ánh mắt của thị nữ xác nhận lại: "Sao ngươi lại biết?"
Vấn đề này hỏi cũng không phải có một ý nghĩa.
"Phu nhân từng nói với ta, nếu có một người nam nhân họ Thẩm xuất hiện, thì để ta lập tức đến thông báo cho người cẩn thận đề phòng." Thị nữ cắn môi vẻ mặt vô cùng áy náy: "Ta biết ta không nên nói những chuyện này với Thịnh cô nương, nhưng... nhưng khi Thẩm Trạm kia đến ta thấy phu nhân rất sợ hắn, nghĩ Thẩm Trạm có quan hệ với người nên nhịn không được đành đến tìm ngài giúp đỡ..."
Khi nói hết một hơi dài như thế, mặt mũi của người thị nữ kia cũng đã nghẹn đỏ lên.
Xe ngựa từ từ dừng lại, Văn Nhân cũng từ bên trong ló đầu ra, kỳ lạ hỏi: "Làm sao thế?"
Thịnh Khanh Khanh quay đầu nhìn nàng ấy cười cười: "Không có gì đâu, Văn phu nhân truyền lời lại cho ta."
Dỗ dành xong Văn Nhân rồi, Thịnh Khanh Khanh mới đưa mắt nhìn thị nữ kia lần nữa, im lặng nhìn nàng ấy một lát mới nói: "Sao ngươi biết tìm ta sẽ có ích?"
Thị nữ li3m môi, cúi đầu, ấp úng nói như tiếng muỗi kêu: "Ta biết người là người thân... của Thẩm Trạm."
"Là Văn phu nhân nói cho ngươi?"
"Không!" Thị nữ vội vàng lắc đầu: "Phu nhân vẫn luôn giữ bí mật chuyện này, là lần đó khi người nói với phu nhân ta không cẩn thận ở gian ngoài nghe thấy --- ta chưa từng nói qua với bất cứ ai cả! Phu nhân cũng không biết ta đã biết!"
Thịnh Khanh Khanh thở dài một hơi, giờ phút này nàng đang đứng trước đại môn của Mạnh phủ, lui về sau chục bước có thể trở lại bên trong cánh cửa.
Nhưng nếu Thẩm Trạm xuất hiện thật, đó là đại diện cho kế sách của hoàng đế đã thật sự bắt đầu rồi, Thẩm Trạm thật sự mắc câu sao?
Vào khoảng thời gia ngắn này lại cố ý xuất hiện vào lúc Mạnh Hành đã rời khỏi thành Biện Kinh này?
Im lặng một lát, Thịnh Khanh Khanh hỏi: "Thẩm Trạm đến một mình sao?"
"Đúng!" Thị nữ chắc chắn gật đầu: "Khi hắn ta nói chuyện với phu nhân, cũng là hai người nói riêng."
"Ngươi từ Văn gia đi lâu như thế, sao biết được khi ta đến thì hắn vẫn ở đấy?"
"Ta... Ta không biết, nhưng ta nghĩ nếu không ai có thể giúp phu nhân, chỉ có mỗi Thịnh cô nương." Thị nữ kiên định nói.
"Ta không đi." Thịnh Khanh Khanh thở dài một hơi.
Mạnh phủ còn chưa nói, nếu Thẩm Trạm thật sự muốn tài sản có giá trị kia, thì cũng sẽ có một ngày xuất hiện ở trước mặt nàng.
Nhưng muốn đếm được vài lý do để đến Văn gia, cũng có thể đếm được mấy cái.
Ví dụ như Văn phu nhân bị thế là do tai bay vạ giá, lại ví dụ như Thẩm Trạm là người thân duy nhất còn lại của nàng, ví dụ như còn chưa rõ mục đích của Thẩm Trạm, Thịnh Khanh Khanh cũng không muốn chỉ dựa vào một lời nói của một người mà phán đoán mình phải đến gặp Thẩm Trạm.
Nhưng đi một mình thì quá khinh địch rồi.
Thịnh Khanh Khanh đưa tay muốn ngăn thị nữ nói tiếp, nàng quay đầu nhìn thoáng qua vài tên thị vệ đứng ở cửa, dịu dàng hỏi: "Tôn Tấn tướng quân có ở gần đây không?"
Từ ngày Mạnh Hành rời khỏi kinh thì hắn mới phái vài tên thị vệ đến Mạnh phủ trông coi, một người trong số đó tiến lên nói: "Có, Thịnh cô nương có gì phân phó?"
"Đến báo tin cho Tôn tướng quân dẫn người đến nhìn Văn gia đi." Thịnh Khanh Khanh nói: "Văn gia cũng không xa nơi này, nên không mất nhiều thời gian đâu."
Thị vệ cũng nhanh chóng đáp ứng, đè đao lại nhanh chóng rời đi.
Thịnh Khanh Khanh thầm nghĩ nếu Tôn Tấn đã nhận lệnh của Mạnh Hành đến bảo vệ Mạnh phủ, thì nhất định sẽ không cách nơi này quá xa, chỉ cần đứng tại chỗ đợi chưa đến một nén nhang hắn đã vội vàng chạy đến, nàng cũng ngạc nhiên với "Không xa" này.
"Thịnh cô nương." Tôn Tấn chấp tay hành lễ, sắc mặt uể oải: "Người kia thật sự xuất hiện sao?"
"Ta cũng không chắc, cũng có lẽ có người mạo danh ông ta, nên đành làm phiền Tôn tướng quân phải đi xác nhận một chuyến." Thịnh Khanh Khanh cười nói: "Ta vốn dĩ muốn tự mình đi, nhưng..."
Tôn Tấn lập tức nói: "Người không nên đi, nếu không lúc đại tướng quân trở về nhất định sẽ dùng quân pháp xử lý ta."
Vẫn chưa tìm được mục đích thật sự của Thẩm Trạm, nên nếu tùy tiện để Thịnh Khanh Khanh đến gặp ông ta, chẳng khác nào đang đưa dê vào miệng cọp cả không phải sao?
Tôn Tấn vẫn biết rõ tính nặng nhẹ của chuyện này nên lập tức dẫn người theo thị nữ đến Văn gia, Thịnh Khanh Khanh đứng trước cửa Mạnh phủ nhìn theo hướng bọn họ rời đi, lại nhịn không được mà nói vọng theo Tôn Tấn: "Chốc nữa Tôn tướng quân trở về, có chuyện gì xảy ra thì cũng đến nói với ta một chút nhé?"
Tôn Tấn gật đầu, không làm lãng phí thời gian nữa, dẫn người bảo hộ và kéo xe ngựa nhanh chóng rời đi.
Văn Nhân bối rối thò đầu và một cánh tay ra khỏi xe ngựa, nhìn Thịnh Khanh Khanh dùng sức vẫy vẫy tay một cái.
Thịnh Khanh Khanh mỉm cười vẫy tay tiễn nàng ấy đi xe, mãi đến khi không nhìn thấy bóng dáng xe ngựa nữa, nàng vẫn đứng trước cửa Mạnh phủ một lát, trong lòng ít nhiều cũng có chút nặng trĩu.
Đợi đến khi nàng điều chỉnh tâm trạng xong, quay đầu muốn trở về bên trong phủ, có người đứng ở một góc khác nhỏ giọng gọi nàng: "Thịnh Khanh Khanh."
Khi Thịnh Khanh Khanh theo bản năng ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh, khi thấy gương mặt của người đến, mắt nàng lập tức co lại.
Nàng cúi đầu hành lễ nói: "Ngụy đại nhân."