Tạ Mân rất quen với bệnh viện Nhân Sơn, thứ nhất là viện trưởng Viên ở đây là bạn cùng trường của hắn, hai là hắn với bố mình từng cùng quyên tặng xây khu nội trú mới cho bệnh viện. Viện trưởng biết hắn là người cứ làm việc sẽ không chú ý sức khỏe, thường xuyên gọi điện hỏi thăm, giục hắn đi kiểm tra, phân tích kết quả kiểm tra cho hắn. Lúc thi công khu nội trú, hắn cũng đến theo dõi tiến độ mấy lần.
Tạ Mân ngồi trong túi áo đếm số bước chân của Tùy Ngưỡng, khi hắn cảm giác gần đến khu phòng bệnh rồi, hắn bỗng nghe thấy tiếng Trì Nguyên.
"Giám đốc Giang," nghe giọng Trì Nguyên có vẻ mệt mỏi, có lẽ vì thấy Tùy Ngưỡng lạ mặt quá, anh ta lễ phép hỏi: "Anh đây là?".
"Đây là bạn học cũ của tôi với Mân, chủ tịch công ty cổ phần đầu tư Nam Viên, Tùy Ngưỡng," Giang Tứ lập tức giới thiệu: "Cậu ấy cũng rất quan tâm đến Mân, đúng dịp này có việc đến Dư Hải, nghe chuyện Tạ Mân xong cũng muốn đi thăm cùng".
"Chào anh Tùy," Trì Nguyên dừng lại một chốc, nói: "Giám đốc Giang, vốn là chủ tịch Tạ đã yêu cầu không cho bất cứ ai thăm nom hết. Anh thân thiết với giám đốc Tạ thì thôi, nhưng tôi chưa nghe giám đốc Tạ nhắc đến anh Tùy bao giờ... Với tình hình của giám đốc Tạ bây giờ, có lẽ tôi không tiện tiếp cả anh Tùy vào đâu".
Tạ Mân nghe vậy bỗng không biết nói gì, hắn cảm thấy Trì Nguyên rất có nguyên tắc, thái độ cũng được, mỗi tội nếu người bị chặn ở ngoài không phải hắn thì tốt hơn.
Tay Tùy Ngưỡng vẫn dán lên mặt thỏ của Tạ Mân, không lấy ra. Tạ Mân cảm giác Tùy Ngưỡng đút một tay vào túi thế này trông không lễ phép chút nào, có khi đây cũng là lý do Trì Nguyên không cho anh vào thăm ấy chứ.
"Tôi hiểu ý anh," Tạ Mân đang mải nghĩ, lại nghe Tùy Ngưỡng nói: "Tôi và Tạ Mân là bạn cấp ba, đã lâu rồi không gặp, nhưng đợt trước cậu ấy có liên lạc với tôi, bảo muốn bàn chuyện hợp tác. Vốn tôi đã nói đợi tôi đến Dư Hải rồi gặp mặt ăn bữa cơm. Nào ngờ chưa được mấy hôm cậu ấy đã gặp tai nạn. Tôi ít khi đến Dư Hải, nghe Tứ nói vậy cũng không yên tâm, mới mặt dày đi theo cậu ấy".
"Tôi cũng đã đến rồi," nghe giọng Tùy Ngưởng rất chân thành: "Trợ lý Trì cho tôi lên thăm cậu ấy đi".
Quả nhiên Trì Nguyên nghe vậy cũng chần chừ, anh ta xin phép ra chỗ khác một lát, hẳn là gọi cho bố Tạ Mân, sau đó quay lại nói với Tùy Ngưỡng: "Cảm ơn anh Tùy đến thăm giám đốc Tạ, chúng ta lên thôi".
Tạ Mân yên tĩnh lắng nghe trong túi Tùy Ngưỡng, hắn cảm giác Tùy Ngưỡng lại chạm vào đầu mình, không biết là đang kể công hay đang khoe trình bịa chuyện của mình.
Vào thang máy lên tầng hai mươi, phòng Tạ Mân ở phía cuối hành lang.
Trì Nguyên mở cửa, Tùy Ngưỡng và Giang Tứ cùng vào. Tạ Mân tập trung hết sức lắng nghe tiếng động bên ngoài, bỗng hắn thấy chân mình nhẹ tênh, tầm nhìn sáng choang. Không ngờ là Tùy Ngưỡng nhân lúc người khác không để ý, bạo dạn lấy hắn ra khỏi túi áo, nắm hờ trong tay.
Đầu thỏ ket giữa kẽ ngón tay Tùy Ngưỡng, hắn lén lút nhìn khung cảnh trong phòng bệnh.
Ánh nắng chiều vào từ ngoài cửa sổ, hắt xuống sàn chứ không rọi lên giường. Trì Nguyên đứng đối diện giường bệnh, trông vô cùng mệt mỏi.
Người nằm trên giường là chính hắn, hắn đang mặc bộ đồ bệnh nhân màu xanh nhạt, kim cắm trên mu bàn tay, đang truyền nước.
Tùy Ngưỡng lại gần thêm một chút, Tạ Mân thấy rõ mặt mình, hắn nhắm chặt mắt, vẻ mặt bình thản, vùng da tay và mặt trắng đến nỗi gần như trong suốt, không có chút sức sống nào, hắn được đắp chăn đến ngực, màn hình monitor cạnh giường chớp lên từng nhịp theo quy luật. Chưa được mấy ngày mà trông Tạ Mân đã gầy xọp đi.
Giang Tứ đứng ngay gần đó cũng thở dài.
Không hiểu tại sao lúc này đầu Tạ Mân trống không, hắn chăm chú nhìn mình nằm trên giường, cảm giác sợ hãi không thể gọi tên bỗng nảy sinh trong lòng.
Lại gần cơ thể mình, nhưng hắn lại không có chút cảm giác nào cả.
Nhưng danh từ huyền ảo kia, từ trường, linh hồn, lực hút, tất cả đều không thấy đâu hết, hắn vẫn cứ chết lặng, kiên trì chiếm lấy cơ thể con thỏ LEGO này, co mình trong tay Tùy Ngưỡng.
Thời gian thăm nom không được bao lâu, Trì Nguyên nhận một cuộc điện thoại, anh ta khẽ gọi "chủ tịch Tạ", sau đó nhanh chóng ra ngoài.
Tạ Mân bỗng nghĩ, không biết dự án công ty đang thúc đẩy ra sao rồi, không biết giờ ai đang phụ trách, có lẽ là Giản Lập Quần với bố hắn, nghĩ vậy thôi cũng khiến hắn cảm thấy bất an và lo sợ.
Hắn cảm giác mình đã không đủ can đảm bảo Tùy Ngưỡng đưa mình cho trợ lý nữa rồi, bởi dường như với bố hắn và cả công ty, con thỏ LEGO này chẳng có chút giá trị nào.
Tạ Mân khẽ níu ngón tay Tùy Ngưỡng, hắn thấy mình như một sinh vật ngoài hành tinh vô dụng nào đó đang tìm kiếm sự che chở, mà lòng hắn thì trĩu nặng, mù mịt.
Trì Nguyên nghe điện thoại xong quay lại, đến gần Tùy Ngưỡng, Tùy Ngưỡng bèn đút Tạ Mân vào túi. Xung quanh lại tối om, Tùy Ngưỡng vẫn tiếp tục tư thế đút tay túi áo cực kỳ bất lịch sự, bàn tay bao quanh thân thể chú thỏ, không hiểu sao lại khiến Tạ Mân thấy an toàn.
"Anh Tùy," Trì Nguyên nói: "Chủ tịch Tạ cảm ơn anh đã quan tâm đến giám đốc Tạ, muốn hỏi anh tối nay có thời gian dùng ăn bữa cơm không?".
Tạ Mân vô cùng bình tĩnh, đây đúng là chuyện mà bố hắn có thể làm được. Dù con trai mình vẫn nằm trên giường bệnh, không biết bao giờ mới tỉnh lại, nhưng chỉ cần ông ta thấy cần thiết thì vẫn có thể dựa chuyện này để xây dựng quan hệ. Cũng như một đêm mưa nào đó hơn mười năm trước, ông ta chưa từng nghiêm khắc ngăn cản Tạ Mân bảo tài xế đi đường ngắn đón Tùy Ngưỡng đi học, chưa từng ra lệnh Tạ Mân phải tránh xa Tùy Ngưỡng, mà chỉ nhắc nhở "Muốn kết bạn cũng phải nhìn rõ xem đó là người thế nào, đừng làm ảnh hưởng đến gia đình".
Tạ Mân mong sao mình vẫn là mình, có thể từ chối thay Tùy Ngưỡng, nói ngày mai Tùy Ngưỡng có việc, phải ra sân bay về Viên Cảng ngay. Nếu hắn tỉnh lại trong cơ thể mình, Tùy Ngưỡng cũng không cần phải nói "Được" với Trì Nguyên.
Ra khỏi phòng bệnh, Tùy Ngưỡng gọi điện cho thư ký, bảo anh ta lùi thời gian về Viên Cảng sang sáng mai, hoãn hai việc đã được lên kế hoạch sẵn. Tài xế của bố Tạ Mân đến đón Tùy Ngưỡng, họ đến một nhà hàng thuộc công ty bố Tạ Mân. Từ khi nghe thấy tiếng bố mình, tâm trạng của Tạ Mân đã tụt xuống tận đáy vực.
Bố Tạ Mân bàn chuyện làm ăn với Tùy Ngưỡng, hỏi về quan hệ của Tùy Ngưỡng với hắn, nhưng vì Tạ Mân thật sự không muốn nghe nên đã nằm ngửa ra trong túi áo, bắt đầu ép mình nghĩ đến những chuyện có thể khiến mình tập trung chú ý để né tránh.
Hắn nhớ đến những công việc mình có ấn tượng trước lúc tai nạn, nhớ đến nội dung của từng tài liệu mà mình nhớ lại được, cuối cùng không còn gì nhớ lại được nữa, hắn đành phải nhớ về hồi ức.
Tạ Mân rất ít khi nhớ lại chuyện hồi lớp mười một của mình.
Sau khi có xung đột với Tùy Ngưỡng vì hiểu lầm, những lúc gặp lại trong trường, Tùy Ngưỡng sẽ gọi Tạ Mân là "học sinh tiểu học", cưới tít mắt trêu chọc hắn. Tạ Mân cực kỳ khó chịu, nhưng suy cho cùng là hắn sai trước, không đối đáp được gì, có một thời gian hắn cứ thấy Tùy Ngưỡng từ xa là chạy vội.
Nhưng không mấy tháng sau đó, nhà Tùy Ngưỡng gặp chuyện.
Ngày đầu tiên sau khai giảng lớp mười một, trang nhất báo chí và các bản tin đều đưa tin lúc tám giờ tối qua, doanh nhân Tùy Cao Trác ở thành phố Dư Thị đầu tư thất bại nhiều dự án, nợ nần chồng chất, nhảy lầu tự tử tại một công trình đã nợ lương công nhân nhiều tháng, để lại cho vợ và con trai một bức thư tuyệt mệnh cùng những vụ kiến cáo chồng chất. Khoảng thời gian đó, tất cả mọi người đều bàn tán về chuyện này.
Tùy Ngưỡng nghỉ học một tuần mới quay lại trường. Ngày đầu tiên anh đi học lại, Tạ Mân thấy anh ở nhà ăn, nhưng anh không thấy Tạ Mân. Bạn bè xung quanh anh chỉ còn một, hai người, trông ai cũng khác lạ, mà anh đi tới đâu mọi người xung quanh cũng sẽ im bặt.
Tối hôm đó, chẳng mấy khi bố Tạ Mân về nhà ăn cơm, hỏi chuyện Tùy Ngưỡng ở trường. Ông nói trước đây bố Tùy Ngưỡng từng quyên góp cho trường rất nhiều, nhà trường quyết định miễn giảm cho Tùy Ngưỡng mọi chi phí, bảo đảm cho Tùy Ngưỡng học đến khi tốt nghiệp.
Hôm sau, Tạ Mân vừa đến lớp tự chọn thí nghiệm Vật lý đã thấy Tùy Ngưỡng cũng ở đó.
Tiết đầu tiên phải chia nhóm hai người, giáo viên bảo mọi người tự lập nhóm, cả lớp có mười mấy người, tất cả đều ngó nghiêng với biểu cảm khó hiểu, họ nhìn nhau, nhưng không ai nhìn về phía Tùy Ngưỡng mà chỉ đưa mắt ra hiệu, như thể đang đùa cợt với nhau, thúc giục nhau ghép cặp với Tùy Ngưỡng.
Nhưng Tùy Ngưỡng lại rất bình tĩnh, chỉ cúi đầu giở sách.
Tạ Mân thấy mọi người xung quanh cứ thậm thà thậm thụt, cực kỳ phiền, hắn mặc kệ người bạn đang rủ hắn bắt cặp, cầm sách đi xuống dãy cuối cùng cạnh Tùy Ngưỡng rồi ném sách lên bàn. Tiếng sách đập xuống bàn vang dội trong phòng thí nghiệm yên tĩnh.
Tùy Ngưỡng cao hơn Tạ Mân nhiều, Tạ Mân đứng gần anh cũng thấy hơi áp lực, bèn cúi đầu không nhìn anh. Mấy giây sau, hắn nghe Tùy Ngưỡng nói nhỏ: "Học sinh tiểu học, lần đầu chúng ta học cùng lớp đúng không?".
Tạ Mân ngó lơ anh, cúi đầu cầm bút cảm ứng chọn tên mình và Tùy Ngưỡng trên giao diện chia nhóm của máy tính bảng, rồi ấn nộp. Hắn thoáng trông thấy hình như tay áo đồng phục của Tùy Ngưỡng ngắn hơn rồi, có lẽ Tùy Ngưỡng lại cao thêm.
Áo khoác đồng phục của anh cũng có vẻ hơi cũ, đã đến lúc thay mới rồi, nhưng anh không thay.
Tạ Mân bỗng nhớ lại lễ khai giảng lớp mười, hắn nhìn Tùy Ngưỡng lên sân khấu, đại diện học sinh mới phát biểu, lúc đó hắn chỉ nghĩ Tùy Ngưỡng giỏi ra vẻ thật, là áo thẳng thớm, quần áo thì vừa vặn hơn tất cả mọi người.
"Sao cậu không nói gì?" Tùy Ngưỡng hỏi hắn.
Đúng lúc này màn hình thay đổi, yêu cầu hai thành viên trong nhóm cùng ký tên. Tạ Mân ký tên mình xong, đưa bút cho Tùy Ngưỡng, nói: "Đừng gọi tôi là học sinh tiểu học".
Tùy Ngưỡng cúi đầu nhìn hắn, nhận bút, cười như thể thấy vui lắm vậy.
Tạ Mân nhận ra chắc dạo này Tùy Ngưỡng mệt mỏi lắm, cười cũng gượng gạo, nhưng vẫn còn nguyên vẻ bình tĩnh và tuấn tú như khi Tạ Mân nghĩ anh giỏi làm bộ làm tịch. Tùy Ngưỡng ký tên lên màn hình, nói: "Được rồi, Tạ Mân". Đó là lần đầu tiên anh gọi đầy đủ tên Tạ Mân.
Nhớ lại tới đây thì bữa ăn của Tùy Ngưỡng với bố Tạ Mân cũng kết thúc.
Tùy Ngưỡng không uống nhiều, không có vẻ gì là say, mỗi tội không hiểu sao thỉnh thoảng anh lại đút tay vào túi, gãi tai và móng Tạ Mân.
Bố Tạ Mân cũng đi cùng tài xế đưa Tùy Ngưỡng về khách sạn, lên phòng, Tùy Ngưỡng lấy Tạ Mân ra rồi ngồi cạnh sô pha, cúi xuống nhìn Tạ Mân. Nhìn hắn một lúc, anh mới hỏi: "Vẫn định để tôi giao cậu cho trợ lý Đàm à? Anh ta có vẻ rất nghe lời bố cậu, không có quyền quyết định chuyện gì trong công ty cậu hết".
Tạ Mân ngẩn người một chốc, nói: "Tôi không biết".
"Tạ Mân," Tùy Ngưỡng dừng một lát, bỗng đề nghị: "Nếu cậu đồng ý, tôi có thể tạm giữ cậu một thời gian".
Tạ Mân nhìn anh, anh bổ sung: "Tôi có thể tìm giúp cậu những người giỏi lĩnh vực này, công ty tôi có một phó giám đốc thích vụ này lắm, lần nào khai trương dây truyền sản xuất mới cũng thuê người về làm phép, còn từng xin học nghề nữa".
"Công ty cậu toàn kiểu người gì vậy?" Tạ Mân không kìm được, hỏi.
Tùy Ngưỡng bật cười, sờ tay thỏ của hắn, hỏi tiếp: "Được không? Nếu cậu muốn, tôi sẽ đưa cậu về Dư Hải thăm bệnh nhiều nhất có thể".
Tạ Mân nhìn Tùy Ngưỡng, biểu cảm của Tùy Ngưỡng rất nghiêm túc và đáng tin, chẳng mấy lúc anh không có vẻ mặt như có thể cười nhạo Tạ Mân ngay lập tức thế này.
Nhìn một lát, Tạ Mân vẫn rất khó nói ra chữ "được" này, hắn bèn cào chân sau lên tay Tùy Ngưỡng.
"Cậu làm vậy là tôi coi như cậu đồng ý đấy," Tùy Ngưỡng nói: "Được không?".
Giọng anh trầm và dịu dàng đến nỗi suýt làm Tạ Mân cũng PTSD. Tâm trạng Tạ Mân sa sút, chóng mặt bức bối, hắn nói ra câu "Cảm ơn" bằng âm lượng đến hắn cũng sắp không nghe thấy.