''Alo,Thanh Dạ!
Là mình đây''
Nhìn thấy điện thoại vừa được kết nối, Hàn Yên vội vàng lên tiếng.
''Hàn Yên, cậu đã đến chưa?''
Liêu Thanh Dạ nhìn thấy là Hàn Yên gọi đến thì lập tức bắt máy, liền đứng lên ngó nghiêng muốn tìm kiếm, muốn xem có phải là vì không thấy mình nên Hàn Yên mới gọi hay không.
'' Xin lỗi Thanh Dạ, mình không thể đến đó đón cậu được'' Hàn Yên áy náy nói.
''Hàn Yên, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?''
Nghe Hàn Yên nói vậy Liêu Thanh Dạ có chút lo lắng hỏi.
''Bệnh viện có một bệnh nhân cần được phẫu thuật gấp, viện trưởng muốn mình đích thân thực hiện ca phẫu thuật này, vì vậy mình không còn cách nào khác ngoại trừ việc phải lập tức đến đó '' Hàn Yên nói chi tiết tình hình để Liêu Thanh Dạ hiểu.
'' Mạng người quan trọng,cậu cứ yên tâm mà cứu người trước đi, không cần lo cho mình đâu''
Liêu Thanh Dạ nghe Hàn Yên nói vậy thì cũng nhẹ nhàng thở ra. Lúc nãy cô còn tưởng là vì Hàn Yên đã xảy ra chuyện gì đó mới không đến được, mà hiện tại đã biết nguyên do là vì cứu người nên cảm thấy cũng yên tâm phần nào.
'' Sao có thể chứ!
Mình đã cho người đến đó để đón cậu rồi.
Giờ đã muộn vậy, cậu lại là con gái,ở ngoài một mình chắc chắn không an toàn''
Hàn Yên vừa nói chuyện điện thoại, nhưng chân vẫn luôn đang trong trạng thái di chuyển không ngừng. Lúc này cô cũng đã đến trước cổng bệnh viện, mà người trợ lý vừa nãy cũng đã đứng sẵn ở đó từ lâu để đợi cô.
Nhìn thấy anh ta hơi cúi đầu, Hàn Yên dơ nhẹ tay ra hiệu, ý bảo anh ta không cần làm như vậy.
''Thật là... không cần phiền vậy đâu, chỗ này dù sao cũng rất gần chỗ Miu Tử đang làm.
Mình sẽ đến đó đón con bé,cả hai cùng về chung cho vui ''
Liêu Thanh Dạ thật là không muốn làm phiền người khác, giờ này còn bắt người ta phải chạy đến đây để đón mình,như vậy cũng không hay cho lắm.Hơn nữa ở đây dù sao cũng rất gần với Lạc Hoắc,sẵn tiện đến đó đón Miu Tử sau đó hai chị em sẽ cùng đi ăn khuya.
'' Thanh Dạ, thật sự xin lỗi cậu!''
Hàn Yên hiểu Liêu Thanh Dạ chính là không muốn làm phiền người khác, vậy nên cô càng cảm thấy vô cùng áy náy.
'' Cậu mà như vậy, mình mới thật sự là giận đó.
Chẳng phải đã nói cần phẫu thuật gấp hay sao, cậu còn không mau chuẩn bị đi,mình tắt máy trước đây. Hẹn gặp lại cậu,chúc ca phẫu thuật thành công nhé! ''
Liêu Thanh Dạ mỉm cười, không muốn để Hàn Yên cảm thấy có lỗi về chuyện này.Hàn Yên là một bác sĩ giỏi, vậy nên việc Hàn Yên luôn bận rộn như vậy, Liêu Thanh Dạ trước giờ đều biết rất rõ.Vậy nên cô không muốn Hàn Yên còn phải lo lắng thêm việc của mình, như vậy sẽ không thể chuyên tâm mà tập trung vào ca phẫu thuật được.
''Cảm ơn cậu,Thanh Dạ!''
Hàn Yên mỉm cười,sau đó cả hai đều đồng lúc kết thúc cuộc gọi.
'' Tình hình bệnh nhân thế nào? ''
Vừa tắt điện thoại,Hàn Yên đã trở lại dáng vẻ là một vị bác sĩ vô cùng hà khắc, nghiêm nghị và dứt khoát trong công việc của mình.Cô vẫn bước nhanh về phía trước, mặc cho người trợ lý kia đang hì hục đuổi theo ở phía sau lưng.
'' Dạ, đã kiểm tra tổng quát sơ bộ, đây là bệnh án mời bác sĩ Hàn đích thân xem qua ''
Người trợ lý kia có phần thở gấp vì phải đuổi theo Hàn Yên cả một đoạn,anh ta không nói hết câu mà đã dừng lại. Sau đó đưa sắp tài liệu kiểm tra ban đầu cho Hàn Yên, muốn cô hãy đích thân mình xem qua chi tiết cụ thể.
Hàn Yên nhận lấy, lập tức mở ra xem.Vừa lật trang đầu tiên,đã đập ngay vào mắt cô là một cái tên vô cùng quen thuộc, mà lúc này nó lại còn khiến cô cảm thấy vô cùng chướng mắt ''Cung Lãnh ''
Hàn Yên khẽ nhíu mày, trong miệng âm thầm thốt ra một câu.
''Là tên khốn đó ''
...
Từ xa Liêu Thanh Dạ đã nhìn thấy tấm biển hiệu to cao nhất ở đây, bên trên chính là dòng chữ '' Lạc Hoắc '' được thiết kế một cách cầu kỳ, chớp nhoáy đủ các loại màu sắc, vô cùng bắt mắt, vô cùng lộng lẫy.
Cửa chính của Lạc Hoắc lúc này còn khá đông người đang ra ra,vào vào không ngừng.Tiếng nhạc sôi động đến đinh tai nhức óc ở bên trong, lớn đến mức Liêu Thanh Dạ còn ở khá xa đã có thể nghe rất rõ.Trước giờ Liêu Thanh Dạ không thích đến những nơi ồn ào lại sôi động như thế này.Vậy nên cô không đi vào trong mà lẳng lặng đi đến một nơi gần đó.
''Miu Tử, chị đang ở trước Lạc Hoắc đợi em''
Sau khi soạn tin nhắn gửi cho Liêu Miu Tử xong, Liêu Thanh Dạ liền tùy ý dựa người vào một cái cây ở phía sau, lướt điện thoại để giết thời gian.
Lại không hề nhận ra ở phía bên kia còn có một người nữa, người đó cũng đang tùy ý dựa lưng vào cái cây đó.Chỉ là chỗ Liêu Thanh Dạ đứng là ở bên sáng, còn người đàn ông đó lại là bên bóng nữa tối của cái cây to lớn kia, cả hai hoàn toàn không hề nhận thấy sự hiện diện của người còn lại.