Nhìn thấy Mộ Trác Khải trở về ghế của mình ngồi xuống, Tống Phi Phi và Tô Song Yến mới âm thầm thở nhẹ ra, gương mặt tái nhợt vừa lúc nãy đã bắt đầu có chút huyết sắc trở lại.
" Một là hai cô qua đó quỳ xuống xin lỗi,sau đó tự tát vào miệng mình ba cái.
Hai là tôi để cái người mà các cô gọi là không còn chỗ chứa này giúp hai cô "
Còn chưa để Phi Phi và Song Yến mừng được lâu, đã nghe thấy giọng nói lạnh lẽo như núi băng ngàn năm của Mộ Trác Khải.Anh ngồi đó một cách âm trầm, nhưng lại không giấu được khí chất cao ngạo, mà lúc này lại mang thêm mấy phần nhẫn tâm, hắc hóa.Ánh mắt sắt bén nhìn Liêu Miu Tử, nhưng ý tứ trong lời nói thì hoàn toàn đã rất rõ ràng.Chính là muốn Tống Phi Phi và Tô Song Yến đến trước mặt để quỳ xuống xin lỗi Liêu Miu Tử,sau đó còn phải tự tay mình tát thẳng vào miệng mình ba cái để chứng minh.
Lục Triều và Thời Khảo từ đầu tới cuối chỉ ngồi xem chuyện vui, đương nhiên cũng sẽ không rảnh rỗi đâu mà xen vào.Cả hai đều không hề cảm thấy ngạc nhiên chút nào, nhẫn tâm như vậy mới đúng thật là Mộ Trác Khải mà họ biết. Lần này họ cũng cảm thấy Mộ Trác Khải làm vậy rất đúng, hai người phụ nữ kia bị như vậy quả thật rất đáng đời, rất đáng bị đánh.
" Mộ thiếu gia....."
Tống Phi Phi lúc này mới nhận ra,họ vừa rồi thật sự đã chọc giận đến ai, nhưng đã quá trễ.Lại liếc mắt nhìn Tô Song Yến, nhìn thấy Tô Song Yến lúc này chỉ biết cúi đầu,cả người đều rung rẩy vì sợ hãi, thì chỉ có thể nhíu mày tức giận.Hoạ này chẳng phải là do cô ta ngu ngốc hay sao?
Nói nhiều vậy làm gì?
Giờ thì hay rồi, khiến cả hai đều bị liên lụy chung.
Nếu như hôm nay họ thật sự phải quỳ xuống trước mặt người phụ nữ kia,tin tức này chắc chắn sẽ chuyền ra bên ngoài.Vậy thì thể diện,cùng danh xưng mỹ nữ đứng đầu của họ ở Lạc Hoắc, từ bây giờ chẳng phải trở thành trò cười cho người khác chế giễu hay sao?
Vì không muốn để chuyện đó xảy ra,Tống Phi Phi chỉ đành nhỏ giọng đi đến trước mặt Mộ Trác Khải,cố tỏ ra thành khẩn, vô cùng ăn năn hối lỗi muốn cầu xin.
" Câm miệng"
Từ xa đã phảng phất hương nước hoa đậm mùi hóa chất, khiến Mộ Trác Khải vô cùng chán ghét.Nhìn thấy Tống Phi Phi muốn đến gần, lập tức anh đã ngăn cô ta lại chỉ bằng một ánh mắt.Mà những lời cô ta định nói,cũng bị anh hung hăng cắt ngang bằng hai từ lạnh lẽo đến thấu xương này.
Tống Phi Phi vốn dĩ định dùng mỹ nhân kế để tiếp cận,sau đó là mê hoặc Mộ Trác Khải.Nhưng từ xa đã nhận lấy ánh mắt muốn giết người của anh,vậy nên cũng không có dũng khí mà tiến qua thêm nữa,chỉ đành bất lực đứng chôn chân tại chỗ.Tình hình hiện tại của cô ta lúc này vô cùng khổ sở, tiến cũng không được, mà lùi cũng không xong.Còn ý định muốn mở miệng ra để cầu xin, đã hoàn toàn bị Mộ Trác Khải lạnh lùng dập tắt.
Sau cùng Tống Phi Phi hết cách, chỉ đành bất lực nhìn Cung Lãnh,dùng ánh mắt để cầu xin,hy vọng anh ta có thể qua đó nói giúp mình một lời.
Nhìn thấy Tống Phi Phi và Tô Song Yến bị như vậy, Liêu Miu Tử mặc dù vẫn còn rất câm giận họ, nhưng cô cũng không dại gì mà lên tiếng ngay lúc này.Nếu không, sợ rằng người tiếp theo bị như vậy sẽ đến lượt mình.Huống hồ, vừa rồi chẳng phải Mộ Trác Khải đã có nói, bắt hai cô ta phải quỳ xuống để xin lỗi mình hay sao?
Liêu Miu Tử len lén nhìn Mộ Trác Khải,cũng xem như là anh ta vẫn có chút tính người, lấy lại công đạo cho cô.Nghĩ đến gương mặt khổ sở của Phi Phi và Song Yến lúc quỳ gối trước mình, trong lòng Liêu Miu Tử liền cảm thấy vô cùng hả hê, vui sướng đến ra mặt.
" Anh Ba, nghĩ tình bọn họ có mắt như mù, có não như phân, hay là anh tha cho bọn họ lần này đi.
Dù sao hôm nay mục đích mọi người đến đây là để vui chơi thoải mái.
Anh xem, không khí đã căng thẳng đến nước này, mọi người sao còn có thể vui vẻ nổi được chứ?"
Cung Lãnh vì không nỡ nhìn thấy hai mỹ nữ của mình chịu ủy khuất, đã đi đến bên cạnh Mộ Trác Khải, không sợ chết mà mở miệng xin tha cho hai cô ta.
" Dù là không não, không mắt, thì cũng không có quyền cắn người một cách tùy tiện như vậy được"
Mộ Trác Khải nhìn Cung Lãnh,trong ánh mắt đã hiện lên mấy phần ẩn nhẫn.
" Đúng...đúng,anh Ba nói quả không sai một chút nào.
Nhưng mà ở đây là Lạc Hoắc, lớn nhất thành phố Hạ này, danh tiếng của họ rất là quan trọng. Bà chủ ở đây chúng ta cũng có chút giao tình,cũng xem như là nể mặt bà ấy đừng làm lớn chuyện,cho hai cô ta chút mặt mũi đi."
Cung Lãnh hết cách đành đem Lạc Hoắc và bà chủ ở đây ra làm bia chắn,hy vọng Mộ Trác Khải có thể nể tình mà giơ cao đánh khẽ.
" Cung Lãnh cậu thiếu phụ nữ đến vậy à?"
Mộ Trác Khải nhàn nhạt liếc nhìn Cung Lãnh, hỏi một câu. Anh sao có thể không nhìn thấy suy nghĩ của cái tên này, mà dễ dàng để hắn ta qua mặt mình được chứ.
Lúc này Cung Lãnh không tiếp tục đứng đó nữa, mà đã ngồi xuống ngay bên cạnh Mộ Trác Khải.Nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định, trong phạm vi mà anh ta hiểu về Mộ Trác Khải, hạ thấp giọng nói.
" Anh Ba cũng biết rồi đó,phụ nữ trước giờ qua tay Cung Lãnh em thật là không thiếu.
Nhưng hai cô ta là hai mỹ nữ đứng đầu ở đây,Cung Lãnh em còn chưa được nếm thử,quả thật là có chút đáng tiếc "
Cung Lãnh nụ cười có chút biến thái, nói nhỏ ở bên tai Mộ Trác Khải.Nhưng mà tất cả mọi người trong căn phòng này không ai bị điếc, vậy nên cũng đã đều nghe rõ mười mươi.
" Nhưng mà tôi nghĩ, từ nay về sau cậu cũng không còn cơ hội để nếm nữa rồi"
Tiếp sau đó mọi người chỉ loáng thoáng nghe thấy những lời mà Mộ Trác Khải nói.Bởi vì giây tiếp theo, cả căn phòng chỉ còn lại là tiếng hét thất thanh,một cách vô cùng khổ sở trong đau đớn của Cung Lãnh mà thôi.
" Aaaaaa......"
Tất cả đều không ngờ hành động tuyệt tình này của Mộ Trác Khải.Anh đây là muốn một đòn lấy đi tiểu quỷ của người khác hay sao?
"Anh Ba...anh muốn nhà họ Cung đoạn tử tuyệt tôn anh mới chịu có phải không.
Mau, làm ơn mau gọi cấp cứu đến đây nhanh lên "
Chỉ thấy Cung Lãnh nằm quằn quại dưới đất,tay ôm hạ bộ,đau đến mức mồ hôi trên trán cũng bắt đầu nhễ nhãi chảy ra.
Một lúc sau,Cung Lãnh nén nhịn cơn đau, cố gắng hết sức mới có thể mở miệng cầu cứu.Hy vọng có ai mau gọi cấp cứu đến để trở anh ta đến bệnh viện,hy vọng còn có cơ may giữ lại thằng nhỏ của mình.
Cung Lãnh thật sự rất sợ,anh ta quả thật không muốn mình từ đây trở về sau chỉ có thể là một tên thái giám chỉ biết "ăn chay" mà thôi.