Chỉ thấy cổng chính nhà họ Cung từ từ được kéo ra, một chiếc siêu xe trong gara dưới tầng hầm đã được khởi động, bắt đầu di chuyển chạy thẳng hướng ra cổng chính.
''Tố Tố con sao vậy?''
Nhìn thấy Cung Tố Tố từ khi lên xe cho đến giờ đều chỉ im lặng, cũng đã hơn mấy lần quay đầu nhìn lại hướng nhà chính của Cung Gia.
Cung Hãng ngồi ngay bên cạnh, cũng nhận thấy sắc mặt không được tốt của Tố Tố thì có chút lo lắng hỏi.
''Con không sao ạ ''
Cung Tố Tố chỉ khẽ lắc đầu đáp lại rất nhỏ lời của Cung Hãng.
'' Kéc....''
Tiếng kêu của chiếc xe khi vừa mới qua khỏi cổng nhà họ Cung, đã bắt ngờ thắng gấp.Mà những người ngồi trong xe vì tình huống bất ngờ này nên cũng đều đổ người về trước.
Cung Hãng là người phản xạ nhanh nhất, rất mau đã lấy lại sự bình tĩnh của mình.Mà lúc này phản ứng đầu tiên chính là kiểm tra tình hình của Tố Tố.Sau khi xác nhận Tố Tố không bị làm sao,Cung Hãng với gương mặt doạ người của mình, lạnh lẽo nhìn người đang ngồi ở vị trí ghế lái.
''Có chuyện gì?''
'' Thiếu...thiếu gia tôi thật sự là không cố ý.
Tại người phụ nữ kia, có lẽ cô ta không muốn sống nữa nên mới từ đâu lại lao ra ''
Người tài xế nhìn thấy gương mặt âm trầm đến đáng sợ của Cung Hãng thì nói năng cũng trở nên lấp ba lắp bắp.Mà sự thật như lời anh ta nói, quả thật là có người đã chạy ra cảng đầu xe họ lại.
''Là ai?'' Cung Hãng nghe vậy thì nhíu mày, ánh mắt liếc nhìn theo hướng người tài xế kia vừa mới nói, muốn xem rốt cuộc đó là người nào?
''Chị Ngốc''
Còn chưa đợi Cung Hãng kịp nhìn thấy, Cung Tố Tố đã mở miệng trước, giọng nói có phần phấn khích.
''Ba, là chị Ngốc đó ba ''
Tố Tố sau đó quay đầu lại, một chút tươi tắn hiện lên mặt mà nhìn Cung Hãng nói.
''Tố Tố con ngồi yên, để ba xuống nói chuyện với cô ta ''
Cung Hãng nhìn thấy đó là Liêu Thanh Dạ thì rất không vui.
''Ba,con có thể xuống cùng được hay không?
Chắc chắn là chị Ngốc vì tìm Tố Tố nên mới tới đây,ba đừng hung dữ với chị ấy ''Tố Tố kịp thời giữ lấy cánh tay Cung Hãng lại, sợ rằng ba mình vì tức giận mà muốn làm gì đó với Liêu Thanh Dạ.
''Tố Tố con tin cô ta đến vậy sao?''
Điều này hoàn toàn nằm ngoài suy tính của Cung Hãng,anh thật không nghĩ đến Tố Tố chỉ vừa mới quen biết cô ta chưa bao lâu đã có thể nói giúp cô ta như vậy. Càng như vậy Cung Hãng lại càng không yên tâm, càng có lý do không để Tố Tố đến gần người phụ nữ này.
Còn Liêu Thanh Dạ sau khi bị hai tên vệ sĩ xua đuổi thì vẫn không từ bỏ ý định của mình. Mà lúc này khi nhìn thấy chiếc siêu xe mà Cung Hãng và Tố Tố đang ngồi kia, Liêu Thanh Dạ lập tức đã nhận ra.
Đó chính là chiếc xe tối qua ở trước cổng cục cảnh sát, Tố Tố đã ở trên đó mà rời đi. Liêu Thanh Dạ không kịp nghĩ nhiều nữa cô vội muốn chạy ra để ngăn chiếc xe kia lại.
Quả thật Liêu Thanh Dạ cũng cảm thấy rất sợ, giây phút mà chiếc xe đã cận kề,cô chỉ có thể nhắm nghiền mắt lại mà thầm cầu nguyện. Cũng may người tài xế kia đã thắng kịp lúc, mới có thể chánh được tai nạn xảy ra.
''Cô chán sống à?''
Người nói câu này không ai khác chính là Cung Hãng. Anh vừa bước xuống xe đã dùng những lời lẽ khó nghe, mà Liêu Thanh Dạ hiện tại vẫn ở tư thế hai tay gian rộng ở trước đầu xe chỉ khoảng một bước chân.
''Cung thiếu gia, thật tốt quá.
Cuối cùng tôi cũng gặp được anh ''
Liêu Thanh Dạ dường như không hề nhận thấy vẻ mặt khó chịu cùng những lời vừa rồi của Cung Hãng,mà trái lại khi nhìn thấy người bước xuống là Cung Hãng thì rất vui mừng.
''Gặp tôi?''
Cung Hãng nghe đến không hiểu, vì sao người phụ nữ này muốn gặp anh cơ chứ,hoặc là cô ta thật sự là vì có mục đích mới đến đây.
''Đúng vậy?
Anh có thể cho tôi biết tình hình hiện tại của Tố Tố hay không?''
Liêu Thanh Dạ thật khiến người ta lú lẫn, cả Cung Hãng khi nghe câu này cũng có hơi không ngờ,hóa ra là vì Tố Tố nên mới muốn gặp anh cơ chứ.
''Con bé có thế nào, đó cũng không phải là chuyện của cô nên quan tâm '' Cung Hãng lạnh lùng nói.
Liêu Thanh Dạ bị Cung Hãng nói vậy, nhất thời cũng bị hóa đá,không phải biết phải nên nói gì.
Cung Hãng nói vậy quả thật không hề sai, Liêu Thanh Dạ cũng cảm thấy mình thật sự là không có cái quyền đó,nhưng mà trong lòng lại cứ không thể không lo lắng.
''Cung Thiếu Gia đúng là tôi không có cái quyền gì thật.Nhưng mà có những chuyện dù tôi có nói thế nào anh chắc chắn cũng sẽ không tin.
Anh nghĩ gì?
Nghĩ sao về tôi, tôi điều không quan trọng.
Tôi đến đây là hoàn toàn thật lòng, không hề có bất kỳ suy nghĩ nào khác ''
Cung Hãng bị hành động vừa rồi và thái độ cương quyết hiện tại của Liêu Thanh Dạ làm cho hơi lung lay suy nghĩ ban đầu.Đôi mày nhíu chặt lúc nãy cũng từ từ giãn ra ít nhiều,anh quả thật cũng bắt đầu cảm thấy dường như mình đã có chút quá đáng khi nói những lời vừa rồi.
''Chị Ngốc,em ở đây nè ''
Cung Tố Tố không biết từ khi nào đã tự mình xuống xe, cũng đã nhìn thấy ba ba rõ ràng là đang ức hiếp chị Ngốc.Vừa hay cũng nghe thấy những lời mà Liêu Thanh Dạ nói,cô bé cũng có chút xúc độn, liền lớn tiếng gọi Liêu Thanh Dạ.
''Tố Tố!''
Liêu Thanh Dạ nghe ra là giọng Tố Tố thì quay đầu lại,nhìn thấy Tố Tố từ xa thì cũng vui mừng không kém.
Liêu Thanh Dạ vì vui mừng mà nở một nụ rất tươi, mà Cung Hãng đang đứng ở đó cũng đã nhìn thấy tất cả biểu cảm của hai người.
...
( Chuyển cảnh...)
Cung Hãng đứng từ xa cho hai tay vào túi quần, một thân ảnh cao lớn đang hướng mắt quan sát hai người, một lớn một nhỏ đang ngồi trên một chiếc ghế đá cách đó khá xa.
Trước mặt họ hiện tại là công viên vui chơi, có rất nhiều trẻ em và người lớn đang chơi đùa, mà đa phần là cha mẹ của những đứa trẻ kia dẫn các em ấy đến đây chơi. Ở đây chỉ là một nơi rất bình thường dành cho những con người bình thường thôi, nhưng lại mang đến cho người người khác cảm giác bình dị lại gần gũi đến lạ thường.
'' Cho em nè!''
Liêu Thanh Dạ vừa mới chạy đi mua thứ gì đó, vừa quay lại trên tay đã cầm thêm hai que kem. Sau đó đưa một cây có màu hồng rất bắt mắt đến cho Tố Tố.
Tố Tố hơi ngẩn ra rõ ràng là có đưa tay ra, nhưng sau đó vẫn do dự không nhận lấy.
''Sao vậy,em không thích kem à?''
Liêu Thanh Dạ nhìn thấy thái độ này của Tố Tố,còn nghĩ rằng là do Tố Tố không thích ăn kem.Vậy mà cô còn tưởng, trẻ em thì điều sẽ thích ăn những món này cơ chứ.
''Trước giờ em thường sẽ không được phép tùy ý ăn những món này '' Tố Tố hơi buồn buồn nhìn Liêu Thanh Dạ nói.
Liêu Thanh Dạ có hơi bất ngờ, lại liếc mắt nhìn Cung Hãng ở đằng xa, nhìn gương mặt không cảm xúc của anh ta thì biết những lời vừa nói của Tố Tố đều là sự thật.Hóa ra không phải là cô nghĩ sai, mà là thế giới của người giàu quả thật là có rất nhiều thứ không được phép.
Liêu Thanh Dạ thầm thở dài trong lòng,một cuộc sống mà đã không được tự do tự tại ngay từ khi còn nhỏ như vậy,cuộc sống như vậy há chẳng phải là quá nhàm chán rồi hay sao.
''Em ăn đi, rất ngon đó!
Lại còn có tác dụng rất thần kỳ, có thể giúp người khác vui vẻ lên đấy ''
Liêu Thanh Dạ ngồi xuống bên cạnh Tố Tố, một lần nữa đưa que kem đến cho con bé,nở một nụ cười nhẹ nhàng lại vô cùng ấm áp.
Tố Tố nhìn thấy que kem ở ngay trước mắt, nước bọt cũng đã không kiềm chế được mà âm thầm nuốt xuống, nhưng mà vẫn không nhận lấy.
Cô bé hơi quay đầu, ánh mắt dè dặt như muốn hỏi ý là của Cung Hãng ở đằng xa, mà Liêu Thanh Dạ cũng đồng thời đưa mắt nhìn theo hướng mà Tố Tố đang nhìn.
Ở bên đây Cung Hãng đã nhìn thấy tất cả, cả những phản ứng kia của Tố Tố.Trong lòng anh lúc này càng cảm thấy khó chịu, hóa ra anh đúng thật là một người ba rất xấu xa.Ngay cả những điều đơn giản nhất, những thứ mà con bé thích, những điều mà con bé muốn dường như anh đều không hề biết.
Mà lúc này khi nhìn thấy Tố Tố và Liêu Thanh Dạ đều đang nhìn về hướng này.Anh cuối cùng cũng đã hiểu ra tất cả, vì vậy chỉ nhẹ gật đầu ý bảo Tố Tố có thể.
Nhận được cái gật đầu từ Cung Hãng, Tố Tố lập tức vui vẻ nhận lấy que kem, mà Liêu Thanh Dạ cũng âm thầm thở ra.
''Wa.... thật ngon quá đi ''
Đây là lần đầu Tố Tố được ăn món này, cảm giác lành lạnh,beo béo lại thơm mùi sữa và vị chua chua, ngọt ngọt của dâu tây hòa quyện với nhau.Hương vị này lần đầu tiên cô bé mới được nếm thử, cảm thấy thật sự là rất ngon,liền vui vẻ thưởng thức nó.
Liêu Thanh Dạ ngồi ngay bên cạnh chỉ nhìn Tố Tố ăn, nhìn thấy cô bé vui vẻ như vậy Liêu Thanh Dạ cũng cảm thấy rất vui. Đến khi Tố Tố đã ăn hết một que, cô lại đưa tiếp que kem của mình qua, trước thái độ muốn như không muốn của Tố Tố.
'' Vì đây là lần đầu tiên nên em được phép ăn hai cây.
Sau này nhớ là không được ăn nhiều như vậy đâu đó''
''Dạ,em hứa mà '' Tố Tố vui mừng cũng không do dự nhận lấy, lại tiếp tục ăn que kem thứ hai.
Những tia nắng chói chang đã dần buông xuống, cũng giống với bầu không khí êm dịu lại rất hòa hợp giữa Liêu Thanh Dạ và Cung Tố Tố.Họ cùng ở đó nói rất nhiều thứ, cùng chơi với nhau rất vui vẻ.Cho đến khi cả hai đều đã cảm thấy mệt, Liêu Thanh Dạ dẫn Tố Tố đến một chiếc ghế xích đu gần đó, bế cô bé ngồi lên đó còn mình thì ở phía sau chỉ hơi đẩy nhẹ.
Liêu Thanh Dạ vừa đẩy nhẹ, vừa sợ rằng Tố Tố vì chưa quen nên sẽ bị ngã.Nhưng mà khi nhìn thấy Tố Tố bạn đầu chỉ ngồi im vì có chút lo sợ, nhưng sau đó đôi chân ngắn ngủn không chạm đất lại bắt đầu đung đưa nghịch gió,xem ra cô bé cũng rất thích trò này.
''Chị Thanh Dạ, chị có biết Bắc Thành không ''
Tố Tố đang vui vẻ lại quay sang hỏi, hướng ánh mắt mong đợi nhìn về phía Liêu Thanh Dạ.
''Ukm, chị có biết ''
Chỉ thấy Liêu Thanh Dạ gật đầu xác nhận, không những cô biết mà thật ra là biết rất rõ.
'' Em phải đến Bắc Thành cùng với ba,ba nói đợi ba công tác xong thì ba sẽ đưa em về thành phố Hạ.
Nhưng mà chắc có lẽ sẽ lâu lắm!''
Liêu Thanh Dạ có thể nhìn ra Tố Tố có hơi buồn khi nói những lời này.Thật ra thì lý do Cung Hãng muốn đưa Tố Tố đến đó, Liêu Thanh Dạ cũng có thể đoán được.Có lẽ anh ta không muốn để cô bé ở lại nơi có nhiều kỷ niệm không tốt này.
''Tố Tố, em nghe chị nói!
Thật ra thì ở đâu cũng không quan trọng,quan trọng là ở đó có người mà mình yêu thương.
Bắc Thành quả thật là một nơi rất tốt, về mọi mặt điều không thua gì thành phố Hạ.Tố Tố giỏi như vậy,dù cho có đến đó rồi thì mọi chuyện vẫn sẽ không có gì thay đổi.
Vẫn sẽ là một cô bé thông minh, hiểu chuyện lại rất đáng yêu.
Bắc Thành và thành phố Hạ lại cách nhau không xa, nhất định người nhà của em cũng sẽ thường xuyên đến để thăm em''
''Vậy chị Ngốc cũng đến thăm em chứ? '' Tố Tố vội vàng nối theo, mong chờ nhìn Liêu Thanh Dạ hỏi.
''Đương nhiên rồi'' Liêu Thanh Dạ một lần nữa gật đầu chắc chắn.
''Vậy thì chúng ta móc méo ''Tố Tố muốn Liêu Thanh Dạ phải hứa với mình, lập tức đưa một ngón tay ra.
''Nhất định rất nhanh chị sẽ đến thăm em ''. Liêu Thanh Dạ cũng vui vẻ đồng ý,ngón tay thon dài cứ như vậy móc vào ngón tay ú trắng của Cung Tố Tố.