Cánh cửa cục cảnh sát Hạ Thành được mở ra, một người phụ nữ từ ngoài đang hớt ha hớt hãi chạy vào.Trên miệng còn không ngừng kêu tên '' Tố Tố''.
Có lẽ đây chính là mẹ của bé gái lúc nãy, vậy thì Tố Tố chính là tên của bé gái đó, Liêu Thanh Dạ thầm nghĩ.
Đi phía sau người phụ nữ kia mấy bước còn có một người đàn ông.Vẻ ngoài kiêu ngạo của anh ta làm cho người khác liền cảm thấy,chính là người không phải thuộc tầng lớp mà người tầm thường có thể chạm vào.Mà Mộ Trác Khải vừa nhìn đã nhận ra người này, chính là Cung Hãng con trai cả của nhà họ Cung, cũng là anh trai cùng cha khác mẹ với Cung Lãnh.
'' Tên khốn, anh có phải là người đã dám bắt con gái tôi không hả ''
Người phụ nữ vừa vào đã không xem ai ra gì, liền túm lấy cổ áo một người đàn ông đang ngồi gần đó, cứ như vậy mà ngang ngược hét thẳng vào mặt của anh ta.
'' Bà cô này, cô bị điên hả gì?Con gái cô bị bắt thì có liên quan gì đến tôi '' Người đàn ông bị túm cổ áo kia mặc dù bị bất ngờ, nhưng nếu đã ngồi ở đây thì cũng không phải là người hiền lành gì, vì vậy cũng không ngại hất tay cô ta ra mà đáp trả lại.
'' Liên Hoa em bình tĩnh lại đi, đừng có làm loạn nữa ''
Cung Hãng vội vàng bước đến ngăn Liên Hoa lại, sợ rằng thái độ của người phụ nữ này thật sự sẽ gây ra chuyện ở đây.Nếu nhưng tin tức lỡ như bị chuyền ra ngoài, sẽ làm ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà họ Cung và đặc biệt là anh ta ở Hạ Thành.
'' Chồng à,nhưng mà người ta là vì quá lo cho con gái '' Liên Hoa nghẹn ngào như mình rất đau khổ mà nhìn Cung Hãng nói.
Vừa rồi cô ta cũng cảm thấy mình diễn vô cùng đạt, chắc chắn đã ghi điểm ở trước mặt tất cả mọi người ở đây. Chắc chắn ai cũng nghĩ cô ta là một người mẹ hiền thật lòng thật dạ mà yêu thương,lo lắng cho con cái của mình.Trong lòng thầm vui mừng, không ngừng tự khâm phục về tài diễn xuất của bản thân. Chỉ đợi đến lúc này,cô ta liền thay đổi sắc mặt khóc lóc thảm thiết mà xà vào lòng Cung Hãng.
Người cảnh sát kia từ khi nhìn thấy Liên Hoa và Cung Hãng bước vào, thì đã hoàn toàn thay đổi sắc mặt.Ông ta lập tức đi qua đó làm ra bộ dạng nhiệt tình, bắt đầu kể lễ nịnh nọt muốn kiếm chút lợi riêng.
''Thưa hai vị,mời hai vị đi theo tôi vào đây.
Cô bé đang ở trong phòng,được người chăm sóc và bảo vệ vô cùng đặc biệt, nên hai vị cứ yên tâm. Thật sự chúng tôi đã phải rất vất vả, nếu chúng tôi không màng nguy hiểm mà đến kịp lúc, có lẽ giờ này cô bé đó đã bị bọn người độc ác kia bắt đi mất''
''Đừng nhiều lời nữa,mau dẫn đường'' Cung Hãng sao có thể không nhận ra tâm tư này của người cảnh sát kia, liền cắt ngang ông ta đang nói.Muốn ông ta nhanh chóng dẫn đường, muốn xác nhận xem rốt cuộc đó có phải là Tố Tố hay không.
''Dạ, dạ... mời hai vị đi theo tôi ''
Người cảnh sát kia lúc này cũng không quan tâm đến tuổi tác, và ánh mắt xem thường của những người đang có mặt ở đó.Ông ta làm ra bộ dạng lễ phép như rằng hai người ở ngay trước mắt này chính là hai người mà ông ta phải đội lên đầu,sau đó thì đi trước để dẫn đường.
Liên Hoa vẫn giữ bộ dạng dựa sát vào người Cung Hãng, còn không ngừng cố ý dùng tài nguyên có sẵn của bản thân khéo léo cọ sát vào người anh ta mà không để người khác nhìn thấy. Sau đó cả hai người cùng đi theo phía sau người cảnh sát kia,đi vào trong một căn phòng gần đó.
...
Mọi người ở đó đều bị một màn phụ tử tình thâm này làm cho im lặng, tác cả đều cảm động, không ngừng đồng cảm với Liên Hoa kia.
Duy nhất chỉ có một người từ đầu đến cuối đều không dễ dàng bị người phụ nữ kia qua mặt, chính là Mộ Trác Khải.
Chỉ thấy Mộ Trác Khải ngồi đó, ánh mắt rét lạnh, nụ cười quỷ dị đầy nguy hiểm.
''Xem ra diễn cũng không tệ ''
Mà Liêu Thanh Dạ ngồi ngay bên cạnh cũng không nghe rõ những lời của Mộ Trác Khải vừa nói.Cô tự nãy giờ đều đã nhìn thấy những hành động của Liên Hoa từ lúc vào cửa cho đến giờ, cô cũng là phụ nữ vì vậy cũng rất hiểu cho thái độ và cảm giác của người phụ nữ tên là Liên Hoa kia.
'' Đừng có nhìn người ta nữa,lo mà bảo vệ cái mạng nhỏ của mình đi ''
Mộ Trác Khải chỉ khẽ liếc hờ, nhận thấy sắc mặt như sắp phát khóc của Liêu Thanh Dạ làm cho chướng mắt.Vốn dĩ anh rất kiệm lời với phụ nữ, nhưng không hiểu sao lại có lòng tốt muốn nhắc nhở cô một câu.Cô gái này thật sự không cảm nhận thấy nguy hiểm đang sắp đến gần, lại còn ở đó mà đồng cảm với người khác, thật là ngu ngốc.
Liêu Thanh Dạ nghe những lời này thì bắt đầu chuyển tầm mắt,nhìn sang người ngồi ngay bên cạnh một cách vô cảm.
''Anh đúng là máu lạnh mà ''
Liêu Thanh Dạ biểu môi đánh giá Mộ Trác Khải, sau đó thì quay đầu đi chỗ khác.Trong suy nghĩ của Liêu Thanh Dạ thì Mộ Trác Khải chính là không có một chút tình người, vì vậy cô không muốn nói chuyện với loại người như là anh ta.
Mà Mộ Trác Khải sau lần hiếm hoi đem lòng tốt của mình ra, lại bị Liêu Thanh Dạ chà đạp như vậy thì cả gương mặt đã đen như nhọ.Anh tự nói với lòng, lát nữa cho dù cô có thành ra cái bộ dạng gì,thì anh nhất định cũng sẽ không rảnh để mà lo chuyện bao đồng.
...