Một góc Hạ Thành về đêm thật sự nhộn nhịp, ánh đèn rực rỡ của những tòa cao ốc chọc trời, những khu vui chơi tấp nập những con người cười cười, nói nói chẳng biết nghĩ ngơi.Cả những dòng xe cộ chạy nối đuôi thành từng hàng dài, tất cả đã góp phần tạo nên một Hạ Thành vô cùng hào nhoáng, lộng lẫy và xa hoa bậc nhất.
Một chiếc Veneno phiên bản giới hạn đã lái vào trung tâm thành phố, chỉ một cú xoay tay đã nhìn thấy chiếc siêu xe đắc đỏ đỗ vào khu vực chỉ dành riêng cho các cậu chủ cô chiêu,thuộc tầng lớp thượng lưu ở thành phố Hạ.
Mộ Trác Khải hiện tại đã thay một bộ đồ khác để thích hợp với không khí sôi động nơi đây hơn,vẫn là một cây đen quyền lực và đầy kiêu ngạo.
Đôi giày thể thao màu đen của một nhãn hàng cao cấp toàn cầu, cùng với một chiếc quần jean vừa vặn khỏe khoắn và chiếc áo thun màu đen đơn giản. Mộ Trác Khải còn không quên kết hợp thêm một cái mũ màu đen trên đầu, kéo hơi thấp xuống, có thể che đi hơn phần nữa gương mặt.
Tổng cả sét độ trên người Mộ Trác Khải lúc này đã có đến tận mấy con số không, cộng với dáng người và chiều cao gần một mét chín của mình, khi anh vừa bước xuống xe đã thu hút toàn bộ ánh nhìn.
Mộ Trác Khải không quan tâm đến những ánh mắt của những người đang nhìn mình kia,anh cũng không còn xa lạ gì với những chuyện như thế này.
Trước giờ Mộ Trác Khải đi đến đâu đều là như vậy, mặc dù không cố ý nhưng sức hút từ trên người anh lại hấp dẫn người khác một cách kỳ lạ. Hầu như những người đó điều chỉ có thể đứng nhìn từ xa, còn muốn đến gần hơn thì quả thật rất ít người dám thử.Bởi vì trên người Mộ Trác Khải ngoại trừ sự hấp dẫn ra còn luôn toát lên một sự lạnh lùng, kiêu ngạo đến mức bức người.Đó cũng chính là lý do trước giờ không có một người phụ nữ nào dám đến gần anh.
Mộ Trác Khải mở điện thoại lên,sau khi đã xác nhận được vị trí thì muốn đi qua chỗ đám người của Tô Sở và Cung Lãnh.
...
Hiện tại Liêu Thanh Dạ đang ở phòng một mình.
Cũng may Hàn Yên sau khi kiểm tra tình hình cho Liêu Thanh Dạ xong,xác nhận mọi thứ điều đã ổn thì lấy máy tính và điện thoại của cô trả lại.Trước khi đi còn không quên nghiêm khắc nhắc nhở.
''Cậu tốt nhất không được thức viết truyện quá khuya đó, có nhớ hay không.
Lần này đổ bệnh nặng như vậy nguyên nhân một phần cũng vì làm việc quá sức,lại thêm thiếu ngủ trong một thời gian dài nên mới làm bệnh trở nên trầm trọng đến như vậy.
Nếu như không chịu nghe lời, lần sau mình và Tử Tử sẽ không để cậu chạm vào máy tính và điện thoại nữa đâu.''
'' Mình biết rồi mà, mình sẽ cố gắng đi ngủ thật sớm, thật sớm.
Nhất định sẽ không thức khuya nữa, nhất định phải tự mình thương lấy mình,có được hay chưa ''
Liêu Thanh Dạ làm ra bộ dạng như mình đã biết lỗi, chỉ khi nào ở trước mặt Hàn Yên cô mới có thể thoải mái đến như vậy.Cô đương nhiên biết bởi vì Hàn Yên và Liêu Miu Tử lo cho bệnh tình của mình, sợ cô ở nhà một mình lại không chịu nghe lời, lén lút mà thức quá khuya để sáng tác.
'' Cậu tốt nhất là nhớ những lời mình vừa mới nói đó nha ''
Hàn Yên nhìn Liêu Thanh Dạ làm bộ dạng nguy hiểm, ý bảo Liêu Thanh Dạ hãy coi chừng mình,sau đó thì tạm biệt để về.
Hôm nay Hàn Yên có ca trực đêm, vì vậy cô một mình lái xe đến bệnh viện Vạn Phúc, bệnh viện của gia tộc họ Hàn do cha của Hàn Yên là Hàn Lâm làm chủ tịch.
Liêu Thanh Dạ sau khi tiễn Hàn Yên đi thì trở lại phòng của mình. Cô liền ngồi vào bàn mở máy tính lên, đăng nhập vào ID của Bánh Bao Nhỏ của mình,hàng loạt các thông báo ngay lập tức được gửi đến.
Liêu Thanh Dạ liền nhấp chuột vào để kiểm tra, là các đọc giả đang không ngừng giục cô update.
Vào mục mở tin nhắn lên xem, một số đọc giả còn nhiệt tình gửi bình luận.
Một bạn đọc giả Chi Chi nào đó bình luận:''Bánh Bao Nhỏ ơi! Sao dạo này không thấy tác giả ra chương mới nữa ạ.''
Liêu Thanh Dạ nhìn thấy tên bạn ấy, lại nhấp chuột vào phần trả lời tin nhắn,sau đó các ngón tay linh hoạt trên bàn phím hồi đáp lại.
''Xin chào! Mình là Bánh Bao Nhỏ đây.
Mấy hôm nay mình có chút việc bận, vì vậy đã để các bạn phải đợi lâu rồi.Bây giờ mình sẽ tranh thủ để up chương mới lên, hy vọng các đọc giả yêu thương vẫn luôn ủng hộ truyện của mình nhé ❤️''
''Tạch'' sau đó Liêu Thanh Dạ nhấn vào nút OK gửi đi.
Sau khi Liêu Thanh Dạ đã trả lời xong tất cả các bình luận mà các bạn đọc giả gửi đến, lại nhấp chuột vào phần thông báo.
Có mấy email đang chờ cô vào để kiểm tra,trong số đó có một email thông báo từ một cty bên nhà xuất bản, quyển tiểu thuyết mà cô nộp đến để dự thi đã vượt qua vòng sơ thẩm, có lẽ vẫn còn cần một thời gian nữa mới có thể có kết quả.Nếu giành giải nhất trong cuộc thi lần này Liêu Thanh Dạ sẽ được thưởng một món tiền kha khá, hơn nữa trong tương lai truyện của cô còn có thể được chọn để chuyển thể thành phim, càng nghĩ Liêu Thanh Dạ càng cảm thấy hưng phấn.
Sau khi đã làm xong tất cả Liêu Thanh Dạ bắt đầu cảm thấy bụng mình có chút cồn cào.Giờ này có lẽ Liêu Miu Tử vẫn còn đang làm,nếu gọi điện cho con bé cô cảm thấy có chút không nên.
Liêu Thanh Dạ liền đi vào mở tủ lạnh ra, bên trong lại chỉ toàn là những đồ ăn nhanh đóng hộp, nhìn thôi cũng đã ngán đến tận cổ luôn rồi.
Liêu Thanh Dạ nhìn đồng hồ trời cũng vẫn còn hơi sớm, vì vậy cô tranh thủ sẽ đi ra ngoài để mua gì đó về ăn, sẵn tiện mua cho Liêu Miu Tử chút gì đó để ăn lót dạ.
Liêu Thanh Dạ lấy một chiếc áo khoác len mỏng mặc vào, vẫn mặc bộ đồ bình thường như ở nhà, xỏ đôi dép lê vô sau đó thì cầm điện thoại lên một mình đi ra khỏi nhà.
Liêu Thanh Dạ phải rẽ qua mấy con hẻm nhỏ mới tới được nơi mình cần tới.Cô nhìn mọi người đang chen lấn nhau chỉ để mua mấy cái bánh bao mà chợt thở dài.Đây là tiệm bánh bao nổi tiếng và lâu đời nhất ở đây, mặc dù không lớn cũng không sang trọng như những cửa tiệm còn lại khác. Nhưng mấy trục năm qua, dường như ngày nào cũng có tấp nập người xếp hàng dài đến để mua.
Liêu Thanh Dạ phải đợi hơn 30 phút mới tới lượt mình, cô vui vẻ nhìn ông cụ đang ở trong quầy nói.
''Ông Phủ,cho cháu mười cái bánh bao nhỏ đi ạ ''
'' Haha, vẫn là mười cái sao?
Tiểu Dạ xem cháu kìa,anh bánh bao riết sắp thành cái bánh bao luôn rồi''
Người mà Liêu Thanh Dạ đang gọi là ông Phủ đó nhìn cô cười đến híp cả mắt.Vừa nói ông vừa lấy mấy cái bánh bao cho vào túi,sau đó đưa cho Liêu Thanh Dạ.
''Tiểu Dạ chẳng phải cháu rất thích ăn bánh bao sao? Ông tặng cháu thêm một cái nè!
Mấy ngày không gặp, ông còn tưởng là cháu chê bánh bao của lão già này rồi, nên không đến mua nữa chứ ''.
Liêu Thanh Dạ đưa hai tay nhận lấy túi bánh bao mà ông Phủ đưa cho mình, cũng vui vẻ nói.
''Sao có thể ạ!
Bánh bao của ông bà Phủ là ngon nhất trên đời,ngon hơn cả những món ăn đắt tiền và sơn hào hải vị ngoài kia gấp trăm lần.''
Liêu Thanh Dạ nói những lời này là muốn cho ông Phủ vui, thật ra trước giờ cô chưa từng được ăn những món sơn hào hải vị ngoài kia, thì sao biết được nó có mùi vị như thế nào cơ chứ.
Nhưng có một điều cô chắc chắn rằng, dù cho những món đắt tiền đó có ngon đến như thế nào đi nữa, thì bánh bao nhỏ của ông bà Phủ vẫn luôn là thứ cô thích ăn nhất trên đời.
Liêu Thanh Dạ sau khi tính tiền xong thì ôm túi bánh bao nhỏ trên tay,tạm biệt ông bà Phủ ra về.
Lúc đi ngang qua hội trường khu vực trung tâm,lại thấy mọi người đang tập trung vô cùng náo nhiệt, cô cũng tò mò nên bước đến để xem.