Sột!
Âm thanh ghê rợn do tên cắm vào da thịt vang lên, mũi tên thứ hai và thứ ba gần như không có trước sau nối đuôi bay tới, lần lượt chui đúng vào vị trí trên tấm giáp mềm đã bị mũi tên đầu tiên phá vỡ.
Không ai biết Ninh Khuyết làm cách nào để bắn ra ba phát tên liên tiếp trong vài tích tắc chỉ bằng cây cung gỗ hoàng dương trông chẳng có gì đặc biệt kia, càng không ai nghĩ được một tên lính bình thường như hắn lấy đâu ra tài bắn cung siêu phàm như vậy, ba phát tên liên tiếp đều trúng một điểm duy nhất.
Gã thư sinh liên tục bị đẩy về phía sau hai bước, hắn cảm thấy ngực mình dường như đang ấm lên rồi dần dần biến thành nóng hổi.
Hắn vô thức cúi đầu xuống liền nhìn thấy một mũi tên đã cắm sâu trong ngực, chỉ còn đuôi tên cùng đoạn thân tên rất ngắn ló ra ngoài, máu tươi ướt áo, tựa như trên ngực nở ra một bông hoa đỏ thắm.
Đôi mắt gã thư sinh tràn ngập vẻ không thể tin nổi, hắn nhìn chằm chằm vào đóa hoa đỏ rồi ngã phệt xuống mặt đất.
Dẫu là người tu hành, dẫu có dùng thủ đoạn Ma tông thu nguyên khí đất trời vào cơ thể, nhưng ai có thể tiếp tục điều khiển ý niệm của mình một khi trái tim đã bị bắn xuyên?
Khi hắn ngồi xuống, sợi tơ vô hình trong trời đất liền đứt phựt theo.
Đầu ngón tay đầy máu mất đi khống chế liền không thể uy hiếp đến tính mạng vị niệm sư dù lão đã trở lên yếu ớt vô cùng.
Lữ Thanh Thần hơi nhướng mày đánh bay ngón tay trước mặt.
Ngón tay bay sát qua mặt lão đâm lên cỗ xe ngựa, sau mấy tiếng động răng rắc một nửa cỗ xe đã sụp xuống, nát vụn.
Trong ngón tay đó chứa đựng không ít nguyên khí trời đất được gã thư sinh thu vào trước đó, tuy đã mất đi sự khống chế của ý niệm nhưng vẫn tạo được sức phá hoại kinh khủng. Nếu không có ba mũi tên kia, chắc chắn nó sẽ gây ra thương tổn nghiêm trọng cho Lữ Thanh Thần, khi đó trận ám sát này sẽ chuyển sang một kết cục hoàn toàn khác.
Đám người xung quanh tất nhiên hiểu được điều này, gã thư sinh lại càng rõ hơn, hắn đau đớn ngẩng đầu nhìn về phía sau trận địa phòng thủ, muốn nhìn xem mặt mũi kẻ vừa bắn lén mình rốt cuộc tròn méo ra sao.
Bắn ba mũi tên đúng thời điểm quan trọng nhất, dùng tài bắn cung mạnh mẽ vô song phá vỡ tấm áo giáp quý giá, giết chết vị đại kiếm sư một cách cực kì khó tin, chặn đứng cơn sóng dữ, cứu công chúa Đại Đường khỏi cơn nguy nan… tất cả những chuyện đó còn chưa xứng để hắn nhận lấy ánh mắt biết ơn, kính sợ thậm chí sùng bái của những người xung quanh sao?
Ninh Khuyết không nghĩ vậy, hắn vẫn nắm chắc cây cung trong tay, tên lên dây, cung kéo ra, nhằm vào gã đại kiếm sư ngồi dưới đất, hai lỗ tai chăm chú lắng nghe từng tiếng động nhỏ nhất trong rừng.
Hắn đang cảnh giác.
“Hạ Hầu”.
“Hạ Hầu”.
“Hạ Hầu….”
Từ lúc cô tỳ nữ nhận định gã đại kiếm sư chính là tay sai của Hạ Hầu và bản thân đối phương cũng công nhận chuyện ấy, trong đầu Ninh Khuyết vẫn liên tục lẩm nhẩm cái tên này.
Hạ Hầu không phải Hạ Hầu Đông, Hạ Hầu Tây gì đó.
Hắn họ Hạ tên Hầu.
Là một trong bốn người nắm trong tay quyền lực cao nhất của Đại Đường, võ công hắn cao cường không ai sánh kịp, chiến tích huy hoàng rực rỡ, tính cách cực kì lạnh lùng kiêu ngạo, suốt đời hầu như luôn trấn thủ trong Mãnh Liễu doanh được canh phòng nghiêm ngặt, lấy hung tàn hiếu sát mà nổi danh thiên hạ.
Bản thân hắn họ Hạ nhưng lại không cho phép đám con cháu lấy họ Hạ mà phải dùng chính tên hắn làm họ, con trưởng tên Hạ Hầu Kính, con thứ Hạ Hầu Úy. Trước sự lạ đời như vậy, có một học sĩ trong triều hoạnh họe hắn thì Hạ Hầu ngạo mạn đáp lại:
– Ta sẽ tạo ra một dòng họ lưu truyền muôn đời, lấy ta làm thủy tổ, tên ta phải là họ. Họ Hạ Hầu.
……………………………
Hạ Hầu tướng quân là danh nhân nhưng đó không phải nguyên nhân mà Ninh Khuyết cứ lẩm nhẩm tên hắn trong đầu, lòng ngổn ngang trăm mối từ ngơ ngẩn đến khiếp sợ rồi châm biếm coi thường.
Từ lúc hắn được bốn tuổi, cái tên được che phủ bằng máu tươi, dương danh bằng hung tàn này đã khắc sâu trong lòng, chưa giây phút nào quên được.
Ninh Khuyết chưa từng thấy mặt Hạ Hầu.
Nhưng hắn rất tường tận Hạ Hầu thích gì ghét gì, tiểu thiếp được Hạ Hầu sủng ái nhất là ai, vì sao sau đó Hạ Hầu lại sai người nấu nàng, hắn biết mỗi bữa Hạ Hầu đều ăn ba cân thịt dê, thậm chí ngay cả quy luật vào nhà xí hàng ngày của Hạ Hầu cũng rõ như lòng bàn tay.
Hắn tin rằng trên khắp thế gian mình là người hiểu vị danh tướng Đại Đường này nhất, vì hắn cũng tin rằng không người nào trên đời khát khao được đưa lưỡi đao vào họng Hạ Hầu bằng hắn.
Ẩn giấu sâu dưới bề ngoài thô lỗ bạo ngược của vị tướng quân này là một trái tim lạnh lùng sáng suốt, hắn tàn nhẫn hiếu sát nhưng chỉ tin vào chính đôi tay của mình, do đó hắn tuyệt đối không đặt mọi hy vọng ám sát công chúa thành công lên mình gã thư sinh thuộc hàng đại kiếm sư nửa mùa kia.
Hắn nhất định sẽ phái ra những tử sĩ trung thành nhất làm nhiệm vụ ẩn mình trong bóng tối quan sát tình hình, thậm chí cả nhiệm vụ nhảy ra kết thúc tất cả vào thời điểm quan trọng nhất.
Trong mắt Ninh Khuyết, hiện tại chính là thời điểm tốt nhất.
Một nửa cỗ xe đã vỡ nát, nửa kia còn nguyên, phía trong lộ ra một đứa bé trai mặt mũi đầy bụi đang ngồi khóc nỉ non, cô tỳ nữ vội vàng nhấc váy định chạy tới.
Bàn tay phải của Ninh Khuyết nhanh như chớp xô nàng ngã nhoài xuống đất.
Những ngọn cây phía trên đầu chợt nổ tung, mảnh vụn bắn ra rào rào che khuất tầm mắt mọi người, từ trong đám mảnh vụn đó hai gã bịt mặt mặc đồ đen hiện ra, chúng hét lên rồi ném xuống hai viên đạn bằng kim loại đồng thời rút trường kiếm từ sau lưng ra, ánh kiếm lạnh lẽo thấu xương.
Hai viên đạn kim loại có sơn đỏ bên ngoài chính là loại đạn lửa có số lượng cực ít chỉ được phân phối cho quân tinh nhuệ đóng ở biên giới của Đại Đường, khả năng gây cháy vô cùng khủng khiếp.
Ninh Khuyết quanh năm sống trong quân doanh nơi biên giới nên đương nhiên không lạ lẫm gì, hắn cấp tốc ném cung tên xuống rồi thò cả hai tay ra phía sau nắm lấy chuôi đao, miệng gào lên:
– Ô!
Chỉ duy nhất một chữ “ô”
Phía trước không có động từ.
Ninh Khuyết cũng không hô tên Tang Tang.
Hai người đã sống cùng nhau từ thuở nhỏ, cùng trải qua cuộc sống gian nan từ trong rừng rậm đến trên thảo nguyên suốt bao mùa nóng lạnh nên tâm lý tương thông, phối hợp cực kì ăn ý, chỉ cần một ánh mắt, một cái dấu tay, một từ một ngữ thôi là người này đã hiểu người kia muốn ám chỉ điều gì.
Từ “ô” vừa vang lên, Tang Tang liền chạy tới bên cạnh cô tỳ nữ nhanh như sóc, hai tay kéo mạnh, lập tức chiếc ô còn to hơn cơ thể nàng “phụp” một tiếng mở ra, giống như một bầu trời đen kịt xuất hiện giữa màn đêm trong cánh rừng bên đường Bắc Sơn, che kín trăng sao.
Hai viên đạn lửa vừa rơi xuống mặt đất liền bốc cháy hừng hực rồi lan rất nhanh sang đám lá rụng xung quanh, ngọn lửa càng ngày càng mạnh mẽ, chỉ một lát sau đã trở thành biển lửa cuồn cuộn, thế không thể dập tắt.
Đám người man, thị vệ còn sống sót nhìn thế lửa, lại nghĩ đến vị quý nhân đang nấp đằng xa, toàn thân bỗng lạnh buốt. Họ bị thương quá nặng, không có cách nào đi qua giúp được, đành trơ mắt nhìn bức tường lửa hung hãn dần nuốt chửng mọi thứ xung quanh, miệng phát ra tiếng hú dài tuyệt vọng.
Nhưng họ không biết cây ô màu đen chẳng hề bén lửa, khi ngọn lửa nóng rực liếm lên mặt ô quét dầu bỗng yếu hẳn đi, chẳng hiểu ô được làm từ chất liệu gì mà vừa đen thui như màn đêm, vừa ngăn được lửa mạnh.
Dưới tán ô rộng lớn, Tang Tang căng thẳng cúi thấp đầu, mắt nhắm nghiền, miệng cong lên, đôi tay nhỏ bé túm chặt lấy cán ô, cố ngăn ngọn lửa kinh khủng chỉ cách vài gang tay kia, bàn tay trái cầm phía cuối cán ô lúc siết vào đến trắng bệch, lúc thả lỏng tưởng sắp rời ra, dường như nàng quá lo lắng, hoặc cũng có thể trong tâm lý đang đấu tranh vì chuyện gì đó.
Cô tỳ nữ cũng nằm dưới tán ô, nàng đưa tay gạt mấy sợi tóc lòa xòa trên mặt, cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng bên kia, lại nhìn ánh lửa xuyên qua tán ô tựa như những vì sao đỏ rực lấp lánh trên bầu trời đêm, tâm lý càng thêm lo sợ, mà khi liếc sang quan sát thấy cảnh chiến đấu sắp sửa diễn ra bên ngoài, trong mắt nàng bỗng toát lên nỗi kinh hoàng.
Hai tên áo đen giấu mình trên ngọn cây đã có chuẩn bị trong một thời gian rất lâu rồi, chúng lặng lẽ quan sát những hành động của đám thuộc hạ công chúa, từ đó phán đoán kế hoạch ứng phó của đối phương rồi xác định được chính xác vị trí mục tiêu thực sự cần ám sát, cuối cùng lợi dụng gã to xác và tên đại kiếm sư hấp dẫn sự chú ý của Lữ Thanh Thần vô thanh vô tức tiến sát tận nơi để phát động tấn công.
Khắp không gian đầy mảnh gỗ vụn như sao trời xuyên qua tán lá rụng xuống nhân gian, hai tên áo đen chọn thời điểm cực kì tinh tế và chính xác, vừa ra tay liền ném hai viên đạn lửa rồi áp sát cực nhanh ép đối phương phải lựa chọn chiến đấu cận thân, không cho Ninh Khuyết bất kì cơ hội nào để thi thố tài bắn cung thần kì.
Bọn chúng tuy không phải người tu hành mạnh mẽ vô song nhưng có kĩ năng ám sát chuyên nghiệp hơn nhiều.
Thấy hai gã thích khách lao xuống, vẻ mặt của Ninh Khuyết vẫn không hề tỏ ra hoang mang, hắn dứt khoát ném cây cung trong tay đi rồi chẳng cần lấy đà cũng chẳng cần nhún chân tạo thế, đột nhiên nhảy vọt lên vừa lúc hai viên đạn lửa chạm tới lớp lá khô.
Hai viên đạn bắt đầu bốc cháy, thân hình hắn lơ lửng phía trên ngọn lửa tựa như đang đạp lửa mà bay.
Hắn mạnh mẽ xuyên qua bức tường lửa, đôi chân hơi gập lên, hai tay đưa về phía sau theo quán tính, thân nghiêng về phía trước, động tác vô cùng tự nhiên hài hòa như một con đại bàng đang lướt trên không, chuôi hai cây đao đeo sau lưng trong nháy mắt đã nằm gọn trong tay hắn.
Liên tiếp thực hiện một loạt những động tác phức tạp nhưng Ninh Khuyết không hề rời mắt khỏi hai tên sát thủ áo đen, ánh mắt hắn tập chung bình tĩnh không chút tạp niệm.
Cô tỳ nữ nhìn qua khe hở cực nhỏ trên mặt ô thấy cảnh Ninh Khuyết nhảy qua lửa, ánh lửa đỏ rọi lên bộ mặt lãnh đạm của gã thiếu niên, trái tim nàng bỗng lạnh buốt.
Trong đầu nàng xẹt lên cảnh tượng nửa năm trước đi theo Thiền Vu săn bắn trên thảo nguyên.
Lần đó, một con hổ phóng ra từ bụi cây vồ tới nàng, hai chân sau cũng co lên, chân trước khum khum, và khi nhìn vào đôi mắt con mãnh thú ấy, nàng cũng thấy sự tập chung lãnh đạm đến lạ kì, không tàn nhẫn, không khát máu, chỉ có bình bĩnh, bình tĩnh đến ung dung. Nhưng ánh mắt bình tĩnh đó là ánh mắt đáng sợ nhất nàng từng gặp phải, nó ám ảnh nàng trong không biết bao nhiêu giấc mơ, đi theo nàng qua không biết bao nhiêu giấc ngủ, khiến nhiều đêm nàng phải hoảng hốt giật mình tỉnh giấc, mồ hôi ướt đẫm toàn thân.
Tập chung tức là quyết tâm, bình tĩnh tuyệt đối đồng nghĩa với tự tin tuyệt đối, mãnh hổ vồ mồi bình tĩnh mà không khát máu vì nó nhất định phải xé con mồi ra thành từng mảnh nhỏ, đó chẳng phải vì nó muốn phát tiết sự hung dữ trong người, chỉ là bản năng sinh tồn hình thành qua rất nhiều lần săn giết con mồi, hoặc có thể nói là bản năng trời sinh.
Khuôn mặt Ninh Khuyết trong ánh lửa khiến cô tỳ nữ bỗng vô thức liên tưởng hai thứ lại với nhau.
……………………………….
Những kẻ suốt đời làm bạn với bóng tối như thích khách là những sinh vật mẫn cảm với nguy hiểm nhất trên đời, cô tỳ nữ có thể nhận ra sự đáng sợ ẩn dấu trong khuôn mặt bình tĩnh của Ninh Khuyết thì hai gã thích khách vốn luôn dán chặt ánh mắt vào hắn tất nhiên không thể không nhận ra, trong lòng chúng bỗng căng thẳng khác thường, thậm chí còn căng thẳng hơn lần ám sát quân du kỵ của nước Yến năm xưa, bàn tay đang nắm thanh trường kiếm bỗng nhiên cứng đờ.
Trong tiếng gió gào thét, Ninh Khuyết xông tới, một góc trên vạt áo hắn bị lửa sém vào, trong bóng đêm tỏa ra những ánh lập lòe yếu ớt.
Hai thanh trường đao rỉ sét được rút khỏi vỏ nhanh như điện, trong rừng đột nhiên vang lên những tiếng đao kiếm chạm nhau loảng xoảng, từng cơn gió thổi qua cuốn những đốm lửa trên vạt áo bay lả tả như những con đom đóm trong đêm, soi sáng thêm khung cảnh chiến trường.
Đao kiếm vừa chạm, Ninh Khuyết dấn lên phía trước mấy bước, mạnh mẽ xen vào giữa hai gã thích khách, thanh đao trong tay từ chém chuyển thành đẩy, thuận theo sống kiếm đối phương lướt tới tấn công. Hắn căn bản không cho đối phương có cơ hội biến chiêu, dùng thế áp thế, chỉ nghe phập phập hai tiếng đã chém trúng mạng sườn kẻ địch.
Lưỡi đao sắc bén chém đứt xương ức hai gã thích khách rồi đi thẳng vào lồng ngực, máu thịt đỏ lòm dính đầy mặt đao, chúng gào lên một tiếng thảm thiết rồi bỗng bộc phát ý chí mạnh mẽ vô song của quân Đường, trước khi tắt thở liền quăng thanh kiếm trong tay đi túm chặt lấy song đao của đối phương giữ trong ngực mình.
Đúng lúc này, từ trên ngọn cây lại thêm một bóng đen khác hạ xuống như quỷ mị, tay hắn cầm một cây đoản đao sáng như tuyết, mang theo khí thế một đi không trở về nhằm gáy Ninh Khuyết chém tới.
Trong rừng còn tên thích khách thứ ba ẩn nấp!
Ai cũng tưởng hai tên thích khách kia là những kẻ được bố trí ở tuyến hành động cuối cùng, nào ngờ đằng sau bọn chúng vẫn còn kẻ khác, thủ đoạn cẩn thận này thoạt trông có vẻ dư thừa nhưng lại chứa đầy sự tàn nhẫn, rõ ràng là hành vi dùng tính mạng của đồng bọn làm vật lót đường!
Không ai ngờ đến, ngoại trừ Ninh Khuyết và cô thị nữ nhỏ bên dưới tán ô.
– Sáu! Hai!
Tang Tang căng thẳng co rúm thân hình, đúng lúc tên thích khách thứ ba lao xuống đánh lén nàng nhắm chặt đôi mắt, hô lên hai từ bằng tất cả sức lực.
Chỉ hai chữ số hết sức đơn giản liệu nhắc nhở được Ninh Khuyết điều gì? Phải chăng là ám hiệu chỉ vị trí? Nàng thấy rõ tên thích khách kia hay đơn thuần là phán đoán vị trí của hắn? Cặp đao của Ninh Khuyết vẫn bị bàn tay đầy máu của hai gã thích khách giữ chặt, liệu hắn có thể phản ứng kịp chăng?
– Sáu? Hai? Cao minh thật đấy.
Nghe tiếng hô của Tang Tang, trong lòng Ninh Khuyết oán thầm một câu rồi dứt khoát buông tay, tặng luôn cặp đao cho hai tên thích khách đang dùng tính mạng ôm ấp còn chặt hơn khi ôm tình nhân, đôi bàn tay đã tự do của hắn giơ cao quá đỉnh đầu, trong ánh lửa dần tàn lụi chộp lấy đuôi của cái gói quấn chặt bằng vải bông thấm đầy máu tươi phía sau lưng, rút ra cây đao cuối cùng.
Xoạt một tiếng, lưỡi đao đã ra khỏi vỏ, Ninh Khuyết cũng chẳng thèm ngoái đầu nhìn lại, hắn vặn eo xoay người, dồn sức lực toàn thân lên thanh trường đao rồi bổ một nhát sấm sét vào bầu trời đêm.
Giống như sau gáy có con mắt thứ ba, nhát đao mãnh liệt của Ninh Khuyết bổ cực chuẩn xác vào tên thích khách đang lao xuống, lưỡi đao sắc bén chém bay đoản đao trong tay hắn rồi cứ thế lướt thẳng vào cổ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!