Lam Khê hai tai đỏ bừng.
Cô định thu hồi tin nhắn lại, nhưng đằng nào Phó Hi Du cũng đọc rồi, nếu cô mà thu hồi thì không phải là có tật giật mình hay sao?
Thu hồi không được, nhưng nếu giữ lại… cũng không được.
Lỡ như Phó Hi Du rảnh rỗi rồi lại ngồi nghe lại cái tin nhắn này thì sao?
Lam Khê nghĩ đến đây thì vô cùng khó xử, đang không biết nên làm sao để giải quyết cái sự ngượng ngùng này thì Phó Hi Du lại đổi chủ đề:
“Ngày mai phim chiếu rồi, cô có ra rạp xem không?”
Lam Khê dù đang bận suy nghĩ đến cái tin nhắn âm thanh kia nhưng vẫn nhanh chóng trả lời: “Tôi không tiện ra ngoài nên sẽ xem ở nhà.”
Phó Hi Du nhắn: “Ừ.”
Sau đó, anh nhấn nút gọi.
Lam Khê ở phía bên kia sau khi nhận được tin nhắn kia thì nghĩ cuộc trò chuyện giữa mình và Phó Hi Du đã kết thúc, không ngờ anh lại bất ngờ gọi.
Có lẽ là ấn nhầm?
Lam Khê từ chối.
Phó Hi Du lại gọi, Lam Khê khó hiểu từ chối một lần nữa. Kết quả, cuộc gọi của Phó Hi Du xuất hiện trên màn hình điện thoại lần thứ ba, Lam Khê đành phải nghe máy.
“Có chuyện gì sao?” Lam Khê hỏi, giọng điệu có chút run run vì hồi hộp.
Phó Hi Du lúc này đã rời khỏi giường rồi đi đến bên bàn làm việc.
Tay phải của anh cầm điện thoại, tay trái của anh mở ngăn kéo, lấy từ bên trong ra chiếc máy ghi âm mà Lam khê đã tặng cho anh vào ngày kỷ niệm một tháng bên nhau.
Nhìn chiếc máy ghi âm, anh như có thêm dũng khí.
Lam Khê ở đầu dây bên kia bỗng nghe thấy tiếng anh hỏi: “Cô cảm thấy diễn xuất của tôi như thế nào?”
Nhận được câu hỏi này, Lam Khê có chút rối loạn. Cô ngập ngừng mất một lúc rồi mới trả lời: “Rất tốt. So với tôi còn tốt hơn.”
“Nhưng tôi lại cảm thấy cô là tốt nhất.” Phó Hi Du mỉm cười nói.
Lam Khê nghe được lời này thì khựng lại, bất giác nhớ đến lúc Phó Hi Du đòi chia tay, nói cô sẽ tìm được người tốt hơn anh, cô liên bảo rằng anh là tốt nhất.
Nhưng Lam Khê cũng không nghĩ nhiều đã liền nhanh chóng ném chuyện cũ ra khỏi đầu. Bởi vì quan trọng hơn là… Phó Hi Du vừa nói cô là tốt nhất sao?
Ý anh là cô diễn còn tốt hơn cả anh?
Lam Khê được công nhận thì đương nhiên là vui, nhưng cô tự biết diễn xuất của mình vẫn còn kém anh một bậc.
Anh nói cô tốt nhất, vậy chẳng phải là đang nói dối hay sao?
Lam Khê lắc đầu, đang định lên tiếng phủ nhận lời nói của anh thì lại nghe anh lên tiếng:
“Tôi cảm thấy chúng ta rất hợp làm bạn diễn. Mặc dù ở phim trường không nói chuyện nhiều, cũng rất ít khi tập kịch bản cùng nhau nhưng chúng ta vẫn phối hợp rất tốt. Tôi thật sự rất thích cách diễn của cô.”
Lam Khê nghe vậy thì có chút ngạc nhiên, bởi vì cô cũng đã nghĩ như anh.
Cô nghĩ trong diễn xuất, hai người thật sự rất ăn ý. Vì vậy, cô thành thật tán đồng: “Tôi cũng cảm thấy chúng ta khá hợp nhau.”
Lam Khê nói xong cũng không quá để ý đến lời nói của mình, nhưng Phó Hi Du nghe xong lại rất để tâm.
Cô nói rằng cô cảm thấy hai người khá hợp nhau ư?
Phó Hi Du cong cong khóe môi, ánh mắt tràn ngập ý cười.
Anh nói: “Chúng ta đều thấy đối phương rất hợp. Vậy nếu có cơ hội hợp tác với nhau lần nữa, cô có đồng ý không?”
Lam Khê bất ngờ.
Hợp tác lần nữa sao?
Đứng trước câu hỏi này, Lam Khê rơi vào trạng thái im lặng.
Phó Hi Du ở đầu dây bên kia cũng không vội thúc giục. Anh rất kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của cô, một bàn tay nắm chặt lấy điện thoại, một bàn tay nắm chặt lấy chiếc máy ghi âm.
Một hồi lâu sau đó, khi sự sợ hãi của anh đối với câu trả lời của Lam Khê đã lên tới đỉnh điểm, anh mới nghe cô nói:
“Được.” Lam Khê có chút lưỡng lự mà nói, “Tôi cũng rất mong được hợp tác với anh.”
Dẫu sao thì quá khứ cũng chỉ là quá khứ.
Cái gì mà người yêu cũ?
Cái gì mà mối tình đầu?
Đã chia tay rồi thì cũng nên quên hết tất cả những ký ức dư thừa kia đi.
Lam Khê nghĩ cô nên mạnh mẽ, dứt khoát, chuyện nào ra chuyện nấy, tuyệt đối không để tình cảm và quá khứ khiến cho bản thân thiếu đi sự chuyên nghiệp.
Phó Hi Du là một diễn viên giỏi, cũng là át chủ bài của công ty cô. Được hợp tác cùng anh, cô nghĩ đó cũng là một điều may mắn.
Vì vậy, cô thật sự rất mong đợi.
Mong đợi được một lần nữa cùng anh hòa mình vào vai diễn.
…
“Không thể nhìn thấy trái tim anh.” - Bộ phim kể về chuyện tình của Hàn Văn và Chu Tịnh.
Hàn Văn - một chàng trai sống trong gia đình khá giả, được cha yêu mẹ thương. Anh có ngoại hình nổi bật nhưng thành tích học bình thường. Dù vậy, anh vẫn luôn luôn tự tin về bản thân. Và chính sự tự tin ấy đã khiến cho anh luôn luôn tỏa sáng trước tất cả mọi người, trong đó có Chu Tịnh.
Chu Tịnh - một cô gái từ khi sinh ra đã mồ côi cha mẹ, lớn lên trong cô nhi viện. Cô xinh đẹp, tài năng, thành tích học tập rất tốt nhưng vì không có một gia đình hoàn chỉnh nên vẫn luôn tự ti về bản thân mình.
Mặc dù lúc nào cô cũng tỏ ra là mình mạnh mẽ, tỏ ra rằng bản thân không cần ai quan tâm chăm sóc. Nhưng từ sâu trong tâm hồn, cô thật sự rất yếu mềm.
Hai con người, hai hoàn cảnh, hai tính cách khác nhau, nhưng cuối cùng lại thu hút nhau.
Mặc dù ban đầu cả hai đều không thích đối phương, sau đó lại chỉ có Hàn Văn đơn phương theo đuổi Chu Tịnh. Nhưng cuối cùng, hai nửa trái tim cũng ghép lại làm một.
Hàn Văn kiên trì, dũng cảm theo đuổi tình yêu, sẵn sàng vì người mình yêu mà chờ đợi. Còn Chu Tịnh vì yêu Hàn Văn nên đã thoát khỏi sự tự ti của chính bản thân mình, sẵn sàng vì Hàn Văn mà trở nên tự tin, yêu đời hơn.
Chỉ tiếc rằng hai người dù yêu nhau nhưng thời gian hạnh phúc ở bên nhau lại quá ngắn ngủi.
Sau khi hẹn hò chưa được bao lâu, Chu Tịnh gặp tai nạn giao thông dẫn đến đôi mắt bị tổn thương, không thể nhìn thấy.
Cô mất đi đôi mắt, cũng mất đi ánh sáng, mất đi sự tự tin mà bản thân vừa mới có được không bao lâu. Mất đi đôi mắt, cô lại trở về thành Chu Tịnh tự ti như thuở ban đầu.
Thậm chí, cô còn nghĩ mình đã mù rồi, mình sẽ trở thành gánh nặng cho Hàn Văn nên đã chủ động nói lời chia tay với anh.
Nhưng Hàn Văn yêu cô, yêu cô nhiều hơn cô nghĩ rất nhiều. Anh làm sao có thể chia tay cô chứ?
Một lần nữa, anh lại ở bên cạnh cô, chăm sóc cô, xóa bỏ những mặc cảm trong lòng cô, tìm lại vẻ tự tin về cho cô. Anh chứng minh cho cô biết anh yêu cô nhiều đến nhường nào, anh nói cho cô biết anh không thể sống thiếu cô.
Và lại một lần nữa, sự kiên trì của anh đã giúp cho Chu Tịnh cảm nhận được niềm hạnh phúc của cuộc sống này.
Cô quyết định ở bên cạnh anh, không bao giờ buông tay anh. Cô tin có một ngày, mắt mình sẽ được chữa khỏi. Đến lúc đó, cô có thể ngày ngày nhìn thấy anh, ngày ngày chăm sóc cho anh như lúc anh chăm sóc cho cô vậy.
Và ngày đó quả thật đã đến. Chu Tịnh được một người tốt bụng hiến tặng cho đôi mắt. Vì thế, cô lại một lần nữa có thể nhìn thấy người cô yêu.
Nhưng tưởng chừng rằng lần này, Chu Tịnh có thể cùng Hàn Văn sống hạnh phúc đến lúc đầu bạc. Vậy mà bất ngờ, Hàn Văn lại nói chia tay.
Chu Tịnh sau khi nghe hai chữ “chia tay” này thì lòng đau như cắt. Cô thật sự không hiểu tại sao Hàn Văn lại nói chia tay mình.
Anh có thể ở bên cạnh cô lúc cô khổ sở nhất, có thể ân cần chăm lo cho cô không quản mỏi mệt. Vậy mà bây giờ khi cô khỏe lại rồi, khi cô có thể tự tin khi ở bên cạnh anh rồi… Anh lại muốn chia tay?