Trong hơn hai năm thành lập công ty giải trí Việt Tuệ, Triệu Việt đã chiêu mộ được không ít nghệ sĩ tài năng trên đất nước, hết sức nâng đỡ họ.
Lam Khê cũng là nghệ sĩ của Việt Tuệ, mối quan hệ với những nghệ sĩ khác rất tốt. Có một lần, cô đã chủ động hẹn tất cả các nghệ sĩ đến nhà hàng để tổ chức party. Tuy nhiên, có một nghệ sĩ mà cho đến tận ngày hôm nay, cô vẫn chưa được gặp mặt.
Chẳng cần suy nghĩ nhiều, người đó chính là Dion.
Dion này như một vũ khí bí mật mà bố Lam Khê cất giấu, mãi mà vẫn chưa lộ diện. Không chỉ cô, mà hầu như các nghệ sĩ trong công ty đều chưa gặp anh ta.
So với những minh tinh nổi tiếng, có lẽ gặp được Dion còn khó hơn rất nhiều.
Vậy mà lần này, anh ta lại đi casting phim tình cảm ư?
Lam Khê nghĩ anh ta sẽ tập trung đóng phim chính kịch cơ đấy!
Thật sự, cô đã rất muốn được diện kiến át chủ bài Dion này lắm rồi. Và đương nhiên, cô cũng muốn được tận mắt nhìn thấy anh ta phô bày trình độ diễn xuất phi thường của một người được mệnh danh là “thần đồng diễn xuất”.
Vì vậy, Lam Khê ngay lập tức đồng ý tham gia bộ phim tình cảm này.
Kịch bản hay, lại có bạn diễn xuất sắc, Lam Khê sao có thể chối từ chứ?
Sau khi nói chuyện xong với Tô Vy, Lam Khê cúp máy thì lại thấy có thông báo tin nhắn của Cơn Mưa.
Vừa mở ra xem, Lam Khê liền ngạc nhiên.
[Cơn Mưa]: Cậu có nhận lời mời đóng phim “Không thể nhìn thấy trái tim anh” không?
“Không thể nhìn thấy trái tim anh” chính là tên của bộ phim mà Tô Vy muốn Lam Khê tham gia.
[Triệu Lam Khê]: Sao cậu lại biết tớ nhận được lời mời đóng phim này?
[Cơn Mưa]: Tuần trước tớ đọc được mấy bài viết nhắc đến việc cậu nhận được lời mời đóng phim này.
Lam Khê đọc đến đây lại càng ngạc nhiên hơn.
Mấy bài viết từ một tuần trước ư? Trong khi hôm nay cô mới nhận được kịch bản?
Rõ ràng là mấy blogger tung tin đồn rồi. Mấy blogger này đâu có đáng tin chứ? Bình thường tung dưa thì toàn là dưa bở, Lam Khê thật sự không nghĩ lần này Cơn Mưa lại tin vào mấy tin đồn kia đâu.
Cô nửa đùa nửa thật nhắn lại: “Từ nay cậu vào mấy trang báo chính thống để đọc nha. Cậu ngây thơ quá, có ngày bị mấy blogger kia gạt đó!”
Ở phía bên này, Phó Hi Du sau khi nhận được tin nhắn thì có hơi hụt hẫng.
Tuần trước, anh tình cờ thấy một bài viết nhắc đến chuyện Lam Khê đóng phim tình cảm mới của nữ đạo diễn Tô Vy.
Ở dưới phần bình luận, fan của Lam Khê hầu như chẳng ai tin vào chuyện này vì tháng trước, Lam Khê đã tuyên bố từ nay sẽ tập trung đóng những bộ phim chính kịch rồi.
Mặc dù cô có nói nếu kịch bản hay, cô sẽ xem xét nhưng cư dân mạng đều nghĩ rằng cô với Từ Tuấn Lam đang trong quá trình yêu đương nồng nhiệt nên tuyệt đối sẽ không đóng phim tình cảm.
Hơn nữa, mấy tin đồn mà tài khoản này tung lên hầu như đều sai sự thật. Phó Hi Du đương nhiên cũng biết, nhưng anh lại có cảm giác cô sẽ nhận bộ phim này.
Tối hôm ấy, Triệu Việt đến tìm anh và đưa cho anh hai kịch bản.
Một là kịch bản phim hành động, chỉ cần đồng ý là có thể tham gia ngay. Một là kịch bản phim tình cảm của nữ đạo diễn Tô Vy, nếu muốn tham gia thì phải đi casting, kết quả có nhận được vai hay không là không chắc chắn.
Nếu là lúc trước, Phó Hi Du thậm chí sẽ không thèm nhìn cái kịch bản phim tình cảm kia. Anh thích đóng phim hành động. Hơn nữa kịch bản phim hành động kia còn không cần phải đi casting, chỉ cần đồng ý là có thể vào đoàn.
Vậy mà hôm nay, chỉ vì đọc được tin đồn rằng Lam Khê sẽ đóng bộ phim tình cảm kia, anh lại không chút do dự mà nhận lấy kịch bản của bộ phim đó.
Triệu Việt thấy vậy cũng ngạc nhiên, nhưng ông tôn trọng quyết định của anh. Anh nghĩ có lẽ quyết định của mình là đúng, vậy mà hôm nay…
Anh lại hối hận rồi…
“Vậy là cậu không tham gia vào bộ phim này sao?” Anh nhắn hỏi.
Lam Khê phía bên này không biết sao lại có cảm giác buồn cười. Tuy nhiên cô cũng không đùa dai, liền nhắn lại: “Hôm nay tớ vừa nhận được kịch bản xong.”
Phó Hi Du đọc được tin nhắn này hai mắt liền sáng ngời, tim đập thình thịch vì căng thẳng.
[Cơn Mưa]: Vậy cậu đã có quyết định chưa?
Lam Khê xem xong thì cố tình đợi mấy phút mới trả lời. Vốn chỉ định trêu Cơn Mưa một chút, ai ngờ Phó Hi Du bên này lại thấp thỏm lo âu trông cực kỳ khổ sở.
May sao, cuối cùng Lam Khê cũng đáp: “Tớ nhận lời mời rồi.”
Phó Hi Du vui mừng nở nụ cười hạnh phúc.
Trong hai năm nay, đây là lần đầu tiên anh vui vẻ đến vậy.
Anh nôn nóng gửi lại cho cô lời chúc bộ phim thành công, sau đó cứ ngồi yên một chỗ cười như một tên ngốc… Cho đến khi anh nhớ ra một chuyện.
Đóng phim cùng cô, không phải là cô với anh sẽ chạm mặt nhau sao?
Nhìn thấy anh, liệu cô có chịu tham gia bộ phim này nữa không?
…
Đến ngày vào đoàn phim.
Lam Khê mặc áo phông quần jean đơn giản.
Bước vào phim trường, cô vui vẻ cúi đầu chào mọi người, chào luôn cả cô nàng Trịnh Mẫn đang nở nụ cười gượng gạo ở trong một góc.
Tô Vy vừa nhìn thấy cô thì mặt tươi như hoa, khác hoàn toàn thái độ mấy phút trước khi nhìn thấy Trịnh Mẫn. Trịnh Mẫn đương nhiên nhìn ra được nhưng phải nhẫn nhịn. Ai bảo mấy năm nay phim của Tô Vy luôn hot, diễn viên sau khi phim chiếu cũng được chú ý nhiều chứ?
Mà trường hợp điển hình không phải là Triệu Lam Khê sao?
Chỉ sau một đêm liền bay lên hàng ngũ sao hạng A, Trịnh Mẫn thấy mà không giấu nổi cái nết ghen ăn tức ở của mình.
Lúc này, Lam Khê sau khi chào hỏi mọi người xong thì nhìn ngó xung quanh, tìm kiếm cái người được gọi là Dion.
Mấy hôm trước, cô có hỏi bố về việc Dion tham gia đoàn làm phim nhưng bố cô chẳng hề tiết lộ thông tin gì quan trọng cả. Trước đây, cô cũng không ít lần nói với bố rằng mình muốn gặp Dion để có thể trao đổi với anh về kinh nghiệm diễn xuất, nhưng bố cô lại giấu anh còn hơn cả giấu vàng.
Đến tận lúc bố biết rằng cô và anh sẽ trở thành nam chính nữ chính trong cùng một bộ phim, ông cũng keo kiệt mà bảo rằng:
“Đến khi vào đoàn không phải là sẽ gặp nhau sao? Bây giờ vội vàng gặp sớm làm gì, quãng đời sau này còn nhìn thấy nhau nhiều.”
Lam Khê lúc đó: “...”
Lam Khê lúc này nghĩ lại: “...”
Thật sự không biết bố cô giấu Dion kỹ như vậy làm gì? Bây giờ cô mới vào nghề hai năm, còn chưa mở công ty mà bố đã sợ cô cướp mất át chủ bài của bố đi sao?
Cô không có dã tâm lớn thế đâu.
Nhưng mà bố cô cứ giấu, cô lại càng nôn nóng muốn tìm.
Cô vừa hồi hộp, lại vừa ghen tị.
Rốt cuộc là người như thế nào lại có thể được bố cô coi trọng đến như vậy chứ?
Tại chỗ để xe ngoài đoàn phim, một chiếc xe bảo mẫu màu trắng đi đến.
Trợ lý Đồng Sơn xuống xe trước, sau đó một chàng trai mặc áo phông, quần jean đơn giản bước theo sau.
Lam Khê đang nói chuyện với các diễn viên trong đoàn thì nhận được cuộc gọi từ mẹ nên liền xin phép mọi người ra ngoài để nghe máy.
“Mẹ à! Có chuyện gì không ạ?”
Mẹ cô mới từ Pháp về thì nghe tin cô vào đoàn đóng phim. Trước đây, mẹ cô không quan tâm cô nhiều như vậy. Nhưng từ cái lần cô ngã xe rồi sốt mê man sau khi bị Phó Hi Du đá, mẹ và bố đều đã chú ý đến cô hơn.
Cô cũng vui vẻ với sự thay đổi này, dần dần cũng đã cởi mở hơn với gia đình.
Nói chuyện với mẹ vài câu, cô nghe thấy tiếng bước chân đang ngày một tới gần nên liền ngẩng đầu lên nhìn.
“Bộp” Chiếc điện thoại màu trắng trên tay cô từ từ tuột xuống rồi rơi mạnh xuống đất.
Trợ lý Đồng Sơn nghe thấy tiếng va chạm mà còn giật mình, thầm xót cho chiếc điện thoại. Vậy mà Lam Khê lúc này đang chết lặng nhìn chàng trai trước mặt lại không hề nghe thấy bất cứ âm thanh gì.
Cô bất động, ánh mắt không rời khỏi người của chàng trai ấy.
Chàng trai ấy cũng đứng yên, giống như đang đắm chìm vào một thế giới tách biệt, nơi chỉ có anh và cô gái trước mắt cho đến khi…
“Lam Khê… Con có chuyện gì vậy?” Giọng nói của mẹ vang lên từ chiếc điện thoại dưới đất đã đánh thức Lam Khê.
Cô bừng tỉnh, vội vàng nhặt điện thoại lên trả lời mẹ rồi cúp máy. Xong xuôi, cô định quay lại phim trường thì trợ lý Đồng Sơn bước nhanh đến, vui vẻ nói lời chào.
“Chào cô Lam Khê.”
Ở công ty, Lam Khê đã từng nói chuyện với trợ lý Đồng Sơn nhiều lần nên hai người cũng coi như là quen biết.
Vì vậy, cô không thể không mỉm cười đáp lại: “Chào anh Đồng Sơn.”
Sau đó, cô vô thức ngước nhìn chàng trai đi phía sau anh ấy.
Cuối cùng, cô cố gắng dùng giọng điệu bình thản nhất để nói lời chào.
“Chào anh, tôi là Triệu Lam Khê.”
Chàng trai vô thức cúi mặt xuống, miễn cưỡng nở nụ cười.
“Chào cô, tôi là Phó Hi Du.”