Thời gian thấm thoát thoi đưa, thoáng một cái kỳ thi cuối cấp đã khép lại. Chỉ là sắp tới, Lam Khê phải đối mặt với kỳ thi đại học còn áp lực gấp năm gấp mười kỳ thi cuối cấp này.
Tôi hôm nay, lớp của cô tổ chức tiệc chia tay. Lam Khê, Thẩm Chi cùng mấy bạn nữ đang bàn với nhau tối nay mặc gì.
Dù sao chỉ còn hôm nay nữa thôi là phải chào tạm biệt nhau rồi nên buổi tiệc chia tay đối với mỗi người đều quan trọng.
Có lẽ là trừ Lam Khê.
Đối với lớp học này, cô nghĩ mình chỉ luyến tiếc thầy chủ nhiệm và Thẩm Chi mà thôi.
Tất nhiên còn có một người nữa, nhưng Lam Khê giỏi lừa mình dối người đã hoàn hảo vứt bỏ người đó ra khỏi thể giới của mình rồi.
Cô không để ý đến người đó nữa.
…
Tới tối.
Tại buổi tiệc chia tay, Thẩm Chi mặc một chiếc đầm trắng trễ vai xinh xắn, còn Lam Khê mặc áo phông trắng, quần ống suông đơn giản.
Mặc dù vẫn không trang điểm nhưng làn da trắng hồng, ngũ quan tinh tế và sự nổi tiếng đã khiến cho Lam Khê trở thành tiêu điểm của sự chú ý.
“Triệu Lam Khê!”
Đang ngồi cạnh Thẩm Chi, Lam Khê nghe thấy có người gọi tên mình thì liền quay lại.
Ồ?
Hóa ra là Vương Kiệt.
Lam Khê mỉm cười xã giao nhưng ánh mắt không thèm giấu đi vẻ khó chịu.
Tuần trước cô có lịch quay phim, diễn đã rất mệt rồi. Nếu bây giờ mà còn phải tiếp tục diễn nữa thì chắc cô sẽ mệt chết mất. Hơn nữa bây giờ cũng đâu có được trả cát xê đâu?
Vương Kiệt đi đến, phát hiện ra ánh mắt của cô nhưng cũng vờ như không biết.
Lam Khê hiểu cậu ta không phải người đơn giản gì.
Cậu ta hỏi:
“Sắp tới cậu định thi vào trường nào?”
Lam Khê nhún vai nói chưa xác định mặc dù cô đã có mục tiêu ngay từ lúc mới vào cấp ba rồi. Chỉ là cô không cảm thấy cần thiết phải nói chuyện này với một người như cậu ta mà thôi.
Còn cậu ta cũng nhận ra từ khá lâu trước đó, Lam Khê có ý tránh né mình rồi. Tuy nhiên cậu ta vẫn không ngừng tiếp cận cô bởi vì thứ nhất là cô khá nổi tiếng. Thứ hai là quả thực cậu ta có ấn tượng tốt với cô, hai người cũng nói chuyện khá hợp nhau. Thứ ba là…
Cậu ta từng bắt gặp Phó Hi Du và Lam Khê hẹn hò.
Sắp ra trường rồi, hôm nay là ngày cuối cùng có cơ hội tiếp cận Lam Khê nên Vương Kiệt vẫn luôn tìm cách thu nhỏ khoảng cách giữa cô và cậu ta.
Cậu ta trước đây cũng có nhắn tin với Lam Khê, lấy lý do cùng nhau học tập. Mới đầu Lam Khê khá nhiệt tình, nhưng từ cái ngày cô bắt đầu xa lánh cậu ta thì hoàn toàn không trả lời tin nhắn nữa.
Cậu ta cũng không phải người giàu kiên nhẫn. Nhân lúc Thẩm Chi đi sang chỗ khác, cậu ta liền hỏi:
“Cậu có gì khó chịu với tớ sao?”
Lam Khê bật cười, có chút mỉa mai mà lắc đầu.
Cô có khó chịu với cậu ta sao?
Không biết vì lý do gì, nhưng Lam Khê biết cô cực kỳ không ưa cậu ta.
Cậu ta lại hỏi: “Có phải vì lần đó ở thư viện, tớ đã nặng lời với cậu không?”
Lúc đầu Lam Khê thậm chí còn chẳng nhớ tới cái “lần đó” là lần nào, nhưng sau khi cậu ta nói thêm mấy câu, cô liền nhớ ra rồi.
Hôm đó là ngày đầu tiên cô tới lớp, thấy Vương Kiệt bị bắt nạt thì quay trộm Trương Lâm Tùng, muốn đưa cho giáo viên nhưng lại thất bại. Cô có hẹn Vương Kiệt ra để nói chuyện này nhưng lại bị cậu ta trách móc. Sau đó…
Cô gặp Phó Hi Du.
Phó Hi Du giúp cô giữ bí mật, nhưng cô lại hiểu lầm cậu, còn cậu thì vẫn bảo vệ cô.
Thật nực cười!
Lam Khê nhếch môi. Bây giờ cô đã chẳng còn là đứa con gái ngày ấy.
Bây giờ cô cũng như có tiếng nói trên mạng xã hội, lại có chỗ dựa vững chắc là bố mẹ và Triệu Miên trong giới giải trí nên cũng chẳng kiêng sợ gì.
Nếu bây giờ mà bị Trương Lâm Tùng bắt nạt, cô sẽ phơi bày cái mặt khốn nạn của cậu ta lên trên mạng cho cậu ta bị cư dân mạng chửi bới, tuyệt đối sẽ không để cậu ta yên ổn.
Trong lúc cô đang nghĩ đến chuyện này, Vương Kiệt vẫn luôn miệng nói mấy lời nói biện minh cho hành động của mình để lấy lòng Lam Khê.
Cô càng nghe càng điếc tai, cuối cùng không thèm kiêng nể gì mà chặn miệng đối phương lại.
“Tôi không ưa cậu không phải là vì mấy chuyện cỏn con đó, mà vì cậu cũng giống như Trương Lâm Tùng, thích bắt nạt người khác.”
Lam Khê nói xong thì quay ngoắt mặt đi, không thèm nhìn biểu cảm thối hoắc trên mặt Vương Kiệt.
Nhưng bất ngờ, cô lại bị Vương Kiệt giữ lại.
“Cậu nói gì thế? Tớ đâu có bắt nạt ai? Tớ mới là người bị hại cơ mà.”
Lam Khê không tiếc thời gian mà quay lại, mắt nhìn thẳng vào mặt cậu ta.
Đúng như dự đoán, cậu ta dần dần chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt Lam Khê nữa.
Lam Khê rút tay ra định đi thì lại nghe tiếng cậu ta lí nhí trong miệng:
“Là Phó Hi Du nói cho cậu biết à?”
“Phó Hi Du?” Lam Khê bất giác gọi tên cậu. Đến lúc nhận ra mình đã vô thức gọi cái tên ấy, cô mới cười nhạt, “Cậu ta là ai nhỉ?”
Ngoài trời, những hạt mưa bắt đầu rơi. Mưa rơi một lúc, rơi ngày càng nhiều.
Vương Kiệt siết chặt bàn tay nhìn Lam Khê rời đi. Cậu ta căm ghét Phó Hi Du, càng lúc càng căm ghét.
Cậu ta còn muốn tiếp cận Lam Khê một phần là vì lợi ích cá nhân, một phần là vì cô vừa xinh đẹp vừa xuất sắc, cậu ta sao lại không thích chứ? Hơn nữa cô cũng không giống mấy người trong lớp, trơ mắt nhìn cậu ta bị bắt nạt.
Mặc dù ngày hôm đó cậu ta cảm thấy cô thật là ngu ngốc, vô dụng nhưng trong thâm tâm, cậu ta vẫn biết cảm động vì đã có người quan tâm tới mình. Vậy mà…
Lại là Phó Hi Du!
Cậu còn muốn nói xấu Phó Hi Du trước mặt Lam Khê, muốn Lam Khê thấy mọi điểm xấu của Phó Hi Du. Nhưng nhìn thấy thái độ vừa rồi của cô, xem ra cậu ta mãi mãi không thể nào làm được.
Cậu ta ghét Phó Hi Du từ nhỏ đến lớn. So với Trương Lâm Tùng bắt nạt cậu ta thì cậu ta còn ghét Phó Hi Du hơn.
Bây giờ không làm được gì Phó Hi Du, nhưng cậu ta tin mai sau nhất định có thể. Dù sao cậu ta cũng có cách để Phó Hi Du bị người đời chửi bới rồi.
Đợi Lam Khê nổi tiếng hơn nữa, Phó Hi Du nhất định phải sống trong sự chỉ trích của mọi người.