Lam Khê sau khi nổi tiếng có rất nhiều bạn mới, nhưng người cô thân thiết nhất vẫn là Thẩm Chi.
Hai người ở trường dính lấy nhau như hình với bóng, đến đi vệ sinh cũng đi cùng nhau cho bằng được.
Gần đây, tâm trạng của Lam Khê không tồi. Cô mới đi thử vai, biểu hiện rất tốt, khả năng nhận được vai diễn là rất cao. Hơn nữa việc chú tâm vào học tập và diễn xuất đã làm nỗi đau tình cảm với Phó Hi Du của cô vơi đi rất nhiều.
Cô thầm nghĩ có lẽ mình đã sắp quên hết những tổn thương mà Phó Hi Du gây ra. Vậy mà sau khi kết thúc hoạt động ở CLB, cô đang cùng Thẩm Chi trên đường đi tới nhà để xe thì lại nghe thấy có người bàn tán về cậu.
“Thằng chó Phó Hi Du! Trông thấy nó mà tao ghét!”
“Tao không hiểu sao nó không cút xéo cùng Trương Lâm Tùng đi. Nhìn thấy nó chướng mắt thật.”
Một cậu bạn trong nhóm nghe vậy bỗng lên tiếng: “Nhưng tao thấy cậu ta cũng đâu có đến nỗi hung hăng như Trương Lâm Tùng…”
“Còn đợi nó hung hăng như Trương Lâm Tùng sao?” Một cậu con trai cắt lời, “Tao thấy nó cũng muốn như Trương Lâm Tùng lắm, chẳng qua không có gan mà thôi.”
“Đúng rồi. Thằng Trương Lâm Tùng còn có quen anh này anh kia, gây chuyện cũng không sợ. Với cỡ của Phó Hi Du thì làm sao dám hống hách như Trương Lâm Tùng chứ?”
“Thì thế! Nó làm gì có ai chống lưng? Đến cả mẹ mà nó còn không có cơ mà!”
Mấy đứa con trai nói xấu Phó Hi Du cười ầm lên. Nhưng không cười được bao lâu, Lam Khê mặt mũi xám xịt đã đi đến, nhìn thẳng về phía bọn nó rồi quát:
“Mấy người im mồm đi!”
Cả đám con trai sững sờ.
Đến khi phát hiện ra người vừa quát mình là ai, mấy đứa bọn nó lại càng sững sờ hơn.
Lam Khê từ khi nổi tiếng đều được mọi người chú ý. Tính tình cô ôn hòa, nói chuyện nhỏ nhẹ, tuy không dễ thân nhưng cũng không khó gần.
Bây giờ thấy cô tự dưng lớn tiếng, mấy đứa con trai nhất thời không ngờ được.
Đứng hình mất mấy giây, một đứa trong đám con trai mới lên tiếng.
“Lam Khê… Cậu vừa nói bọn mình im mồm à?”
“Ừ đấy! Nói xấu người khác như thế mà khi tôi nói im mồm lại bất ngờ vậy à?”
Một đứa con trai khác mặt mày cau có liền phản bác:
“Chúng tôi mắng Phó Hi Du thì làm sao? Cậu ta thối nát thì không cho bọn tôi mắng à?”
“Ai thối nát? Thử nói lại lần nữa xem!” giọng nói Lam Khê đầy tính đe dọa khiến cho mấy đứa con trai không lạnh mà run.
Đến nước này, cô cũng chẳng thèm giấu sự tức giận trong lòng mình mà liếc nhìn từng người một, thanh âm trong cổ họng sắc bén.
“Phó Hi Du đã làm gì mấy cậu chưa mà mấy cậu dám nhạo báng cậu ấy? Rảnh quá hết chuyện làm rồi à?”
“Còn không làm gì bọn này á? Thằng Phó Hi Du chơi chung nhóm với Trương Lâm Tùng, chuyên môn đi bắt nạt bạn bè mà bây giờ cậu còn nói là cậu ta chưa làm gì à?”
Lam Khê nghe tới đây thì lại nhớ đến một ngày nọ, cô ngồi cạnh Phó Hi Du rồi bỗng nhiên hỏi rằng:
“Cậu đã từng bắt nạt bạn bè sao?”
Phó Hi Du lúc đó có chút bất ngờ, sau đó cụp mắt xuống. Cậu trả lời: “Nếu tớ nói chưa từng, cậu có tin tớ không?”
Lam Khê lúc đó không chút do dự mà đáp: “Đương nhiên là tin rồi!”
Cô cũng nghĩ cậu không phải người như vậy. Từ lúc cô chuyển đến cũng không thấy cậu ra tay bắt nạt bạn bè bao giờ.
Trước kia mới chuyển đến, cô chỉ thấy Trương Lâm Tùng bắt nạt Vương Kiệt, Triệu Đàm và Đào Hiên thỉnh thoảng cũng mỉa mai mấy câu, còn Phó Hi Du chỉ nằm ngủ, không thèm quan tâm đến chuyện đời.
Bây giờ nghe thấy mấy đứa con trai này nói Phó Hi Du bắt nạt người khác, Lam Khê siết chặt nắm đấm, không hề yếu thế mà phản bác:
“Người bắt nạt mấy cậu là Trương Lâm Tùng, không phải Phó Hi Du. Trong số các cậu ở đây, xin hỏi đã có người nào nhìn thấy Phó Hi Du bắt nạt người khác chưa?”
Mấy cậu con trai cứng họng, đột nhiên nhận ra rằng quả thật, Phó Hi Du chưa từng ra tay bắt nạt bạn bè trong lớp bao giờ.
Thế nhưng không phải cậu ta chơi cùng nhóm với Trương Lâm Tùng sao?
“Đã chơi cùng kẻ xấu thì sao lại là người tốt được?”
“Phải đấy! Phó Hi Du là bạn của Trương Lâm Tùng thì đương nhiên cũng không có khác gì. Hơn nữa Trương Lâm Tùng đi rồi mà mặt mũi Phó Hi Du vẫn hằm hằm, lúc nào cũng lườm người khác, lại còn…”
“Các cậu nói Phó Hi Du là bạn của Trương Lâm Tùng, vậy các cậu thì sao?” Lam Khê lên tiếng phản bác, “Nếu một ngày chính bản thân cũng bị người ta mắng là kẻ bắt nạt chỉ vì học chung lớp với Trương Lâm Tùng thì các cậu cảm thấy thế nào?”
Mấy đứa con trai lại im lặng một lúc rồi lại phản bác.
“Bạn cùng lớp sao có thể so sánh với bạn thân chứ?”
Lam Khê cười nhạt: “Sao các cậu lại nghĩ Phó Hi Du thân với Trương Lâm Tùng? Hai người đó ngoài việc ở trong lớp có nói với nhau vài câu ra thì còn có gì nữa không? Hai người đó có đi về chung không? Có cùng nhau đi chơi, cùng nhau học bài không?”
Theo như Lam Khê quan sát, Phó Hi Du còn chẳng hề chủ động nói chuyện với nhóm Trương Lâm Tùng, Đào Hiên và Triệu Đàm. Toàn là ba người kia thích tạo mối quan hệ với Phó Hi Du vì nghe nói cậu đánh nhau giỏi.
“Còn nữa!” Mấy đứa con trai còn đang hoang mang chưa kịp đáp lời thì Lam Khê đã nói tiếp:
“Khuôn mặt Phó Hi Du vốn đã lạnh như thế, tôi thấy hoàn toàn bình thường. Chỉ có các cậu mới cảm giác như cậu ấy luôn có ác ý.”
Bị yếu thế, mấy đứa con trai vò đầu bứt tai cố gắng tìm cách cãi cố.
Một người trong số đó sau khi nghĩ ra gì đó liền nói:
“Dù sao Phó Hi Du cũng chẳng phải người tốt. Cậu ta thấy người khác bị đánh thì cứ giương mắt đứng nhìn, chẳng phải đã im lặng để tiếp tay cho Trương Lâm Tùng hay sao?”
Lam Khê nghe vậy thì tức đến bật cười.
“Vậy trong số các cậu, đã ai từng đứng lên giúp đỡ người bị bắt nạt chưa?”
Mấy đứa con trai nghe đến đây thì ngơ ngác. Cậu con trai vừa lên tiếng chỉ trích Phó Hi Du cũng nhận ra bản thân vừa tự lấy đá đập chân mình.
Lam Khê không buông tha mà nói tiếp:
“Tôi nhớ lúc mình mới đến lớp này đã thấy Vương Kiệt bị bắt nạt. Và tất cả mọi người ở trong lớp này, ai ai cũng đều vờ như không biết. Sau đó tôi cũng bị Trương Lâm Tùng gây khó dễ, có ai trong số các cậu giúp đỡ một đứa con gái yếu đuối như tôi không?”
“Tôi còn nhớ một lần tôi suýt nữa bị Trương Lâm Tùng đánh thẳng mặt, là Phó Hi Du đã chạy tới đỡ cho tôi. Còn một lần Thẩm Chi bị bắt nạt, chỉ có tôi sẵn sàng ở bên cạnh cậu ấy.”
Thẩm Chi đứng sau Lam Khê nghe thấy liền gật đầu tán thành.
“Sau đó Trương Lâm Tùng đánh Thẩm Chi, cũng đẩy tôi đập mạnh người vào bàn, nhưng các cậu ở đó vẫn giả đui giả điếc, một câu can ngăn cũng không có. Thậm chí Trương Lâm Tùng và Phó Hi Du thì đánh nhau, còn tôi nằm vật dưới đất thì có ai ngoài Thẩm Chi đến đỡ tôi dậy không?”
Nói đến thế này, còn dám cãi được nữa không?
“Các cậu xem các cậu có tư cách gì để nói Phó Hi Du chứ? Các cậu hoàn toàn chẳng bằng cậu ấy. Ít ra cậu ấy còn từng thương hại tôi, còn các cậu thì không.”
Nói xong, Lam Khê kéo tay Thẩm Chi rời đi. Mấy đứa con trai ngơ ngác nhìn nhau, một câu cũng không dám phản bác.
Cho đến khi đi xa khỏi chỗ vừa rồi, Thẩm Chi mới ngó nghiêng rồi vội vàng nói với Lam Khê:
“Đừng giận! Đừng giận! Tớ biết cậu quan tâm Phó Hi Du, nhưng mà…”
“Ai qua tâm Phó Hi Du?” Lam Khê ngay lập tức cắt lời, “Tớ chỉ ghét mấy người thích nói xấu người khác thôi.”
Thẩm Chi nghe vậy thì nhìn vào đôi mắt đang đỏ hoe vì ấm ức của Lam Khê. Cô không muốn vạch trần bạn thân của mình nên đành thôi.
Thế nhưng lại nhớ ra gì đó, cô thở dài:
“Cũng tội Phó Hi Du ghê! Nếu cậu không nói tớ cũng không để ý rằng cậu ấy chưa từng bắt nạt ai bao giờ. Cả mối quen hệ của cậu ấy với Trương Lâm Tùng nữa! Tớ không nhìn ra...”
Lam Khê nghe vậy thì vô thức tiếp lời:
“Là vì Phó Hi Du ít nói khiến người khác cảm thấy khó gần. Lại mang tiếng rằng mới vào trường đã đánh mấy anh lớp trên nên mới khiến mọi người nghĩ cậu ấy là thành phần bất hảo, đâm ra vừa sợ vừa ghét cậu ấy.”
“Còn Trương Lâm Tùng, Đào Hiên và Triệu Đàm lại là những kẻ không bình thường, chẳng sợ gì mà không dám nói chuyện với Phó Hi Du. Mà Phó Hi Du ngồi gần bọn họ, cũng có nói chuyện qua lại nên mọi người liền nghĩ bọn họ và cậu là bạn bè.”
“Cậu ấy trầm tính như thế, lại khiến mọi người hiểu lầm nên nhất định là trước đây không có bạn. Chỉ có mấy người Trương Lâm Tùng nói chuyện với cậu ấy, làm sao cậu ấy nỡ phớt lờ chứ?”
Thẩm Chi nghe vậy thì gật đầu tán đồng. Sau đó nhớ về chuyện quá khứ thì lại thở dài nói:
“Cũng quá đáng thương cho Phó Hi Du… Cậu ấy còn từng là nạn nhân của bạo lực học đường đấy!”