Suốt buổi học hôm nay, Phó Hi Du và Lam Khê đều giữ khoảng cách với nhau.
Đến giờ ra chơi, hai người cũng không lên thư viện trường như trước nữa.
Phó Hi Du gục mặt xuống bàn ngủ, còn Lam Khê làm bài tập về nhà. Tuy nhiên, Lam Khê đâu có thể tập trung được?
Dù cứ cố tỏ ra là mình ổn, nhưng sáng nay thức giấc, gối cô đã ướt đẫm một mảng. Lời chia tay hôm qua, dù có ở trong mơ cũng khiến cô phải bật khóc vì đau lòng.
Vậy mà Phó Hi Du… Dường như hai chữ “chia tay” giống như là đã giải thoát cho cậu vậy.
Lam Khê thật không dám tin, người con trai hằng ngày luôn ở bên cạnh, quan tâm chăm sóc cho cô với người con trai hôm qua đã nói lời chia tay lại là cùng một người.
Chẳng lẽ… Một người lại có thể thay đổi nhanh đến như thế sao?
Hay là… Có gì đó đã xảy ra mới khiến cậu phải chia tay cô nhanh như vậy?
Đêm hôm qua, cô đã suy nghĩ rất nhiều. Mặc dù thấy rất rõ sự dứt khoát của Phó Hi Du khi muốn cắt đứt với mình, nhưng cô vẫn tin rằng ánh mắt chân thành mà cậu đã dành cho cô trong suốt thời gian qua không phải là dối trá.
Cậu nhớ ngày kỷ niệm một tháng yêu nhau. Cậu vì cô mà sẵn sàng chịu lạnh chịu rét đi đến tìm cô dù chỉ có thể gặp nhau được một chút.
Cô không tin một người không có tình cảm với mình lại có thể làm như thế được.
Vì vậy…
“Phó Hi Du, Tớ biết cậu chưa ngủ.” Lam Khê nhìn vào hộp quà ở trong cặp của mình, “Hôm nay tan học, tớ sẽ chờ cậu ở thư viện thành phố, chỗ chúng ta thường học.”
“Tớ sẽ chờ cậu…”
…
Tan học.
Lam Khê ngay lập tức đến thư viện thành phố. Nhưng cô chờ năm phút, mười phút,... nửa tiếng,... một tiếng,...
Rốt cuộc đợi hai tiếng rồi nhưng vẫn không thấy Phó Hi Du đâu.
Điều duy nhất cô đợi được là tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài.
Cô nhớ hôm cậu tỏ tình… Trời cũng mưa.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, đó đâu phải là tỏ tình chứ? Phó Hi Du nói muốn cô và cậu trở thành người yêu, chứ đâu có nói ra là cậu thích cô đâu?
Yêu nhau cũng một thời gian rồi, nhưng cậu cũng đâu có nói?
Tại sao đến bây giờ cô mới nghĩ đến điều này?
Lại chờ thêm nửa tiếng nữa.
Cơn mưa không ngớt, người cũng chẳng thấy đâu.
Lam Khê chợt nhận ra tiếng mưa rơi ngày càng lớn, như muốn nói với cô rằng: Đồ ngu ngốc!
Biết rõ người đó không đến, còn đợi để làm cái gì?
Nhưng mà…
Lam Khê suy nghĩ, liệu có phải là cậu chưa nghe thấy cô nói rằng mình sẽ đợi ở thư viện không?
Có phải là vì cậu không nghe thấy, nên mới không đến không?
“Đoàng” Tiếng sấm vang lớn. Tia sét hung hãn rạch ngang trời như đang quát Lam Khê “Mau tỉnh ngộ đi! Đừng ảo tưởng nữa!”.
Nhưng dù vậy, Lam Khê vẫn không tin. Cứ cho là cậu muốn chia tay, thì cậu cũng không có lý do gì để không đến gặp cô đúng không?
Chỉ là gặp một lần thôi mà. Cô đâu giống như muốn bám lấy cậu không buông chứ? Hay là…
Một suy nghĩ xẹt qua trong đầu của Lam Khê khiến cô hoảng hốt.
Chẳng lẽ là… Phó Hi Du gặp chuyện gì trên đường rồi?
Trời mưa như vậy… Liệu cậu ấy…
Lam Khê hoảng loạn đứng dậy, vội vàng chạy ra khỏi thư viện. Nhưng vì quá lo sợ, lúc chạy xuống cầu thang, cô sảy chân ngã “rầm” một cái.
“A!” Cô kêu lên theo phản xạ, vô tình khiến Phó Hi Du đang đứng nép ở góc tường cách đó khá xa nghe thấy.
Cậu vội vàng nhìn sang nhưng Lam Khê lúc này đã đứng dậy, không quan tâm vết thương ở chân và cơn mưa xối xả mà chạy vụt ra ngoài.
Phó Hi Du ngỡ ngàng gọi lớn hai tiếng “Lam Khê” rồi cũng lao vào màn mưa.
Lam Khê nghe thấy giọng của cậu thì trái tim đang quặn thắt liền nhói một cái. Cô quay đầu lại thì thấy được hình bóng trong trái tim mình đang chạy tới.
Mọi sự buồn bã, mọi sự chờ mong, mọi sự uất ức, mọi nỗi lo sợ lúc này vỡ òa. Cô lao đến ôm chặt lấy cậu mà khóc nức nở.
Cậu cũng hốt hoảng ôm chặt lấy cô, trái tim như bị ngàn cái gai đâm chọc, cổ họng như bị thứ gì đó bóp nghẹt lại.
“Lam Khê… Cậu bị điên rồi à? Trời đang mưa, cậu chạy ra ngoài làm cái gì?”
Đáp lại cậu là tiếng khóc nấc của Lam Khê, nghe lại càng khiến cậu thấy đau đớn trong lòng.
Cổ họng Lam Khê bây giờ cũng nghẹn lại. Cô ôm cậu, nắm chặt lưng áo cậu rồi cố rặn ra từng chữ.
“Tớ… Tớ tưởng cậu… trên đường… trời mưa lớn như vậy… Cậu gặp tai nạn… Tớ… Tớ sợ lắm…”
Phó Hi Du chết lặng.
Giọng nói nghẹn ngào khẽ vang lên trong lòng lúc này lại giống như một lưỡi dao sắc nhọn, đâm thẳng một cái vào tim của Phó Hi Du.
Hai mắt cậu đỏ hoe, nước mắt theo làn mưa rơi xuống.
Phó Hi Du nghĩ thật may bây giờ trời mưa, nếu không Lam Khê sẽ phát hiện ra cậu đang khóc.
Cậu ôm cô trước ngực, cầu mong mọi nỗi đau đớn trong lòng cô mau truyền hết sang cho cậu. Làm ơn! Dù là nỗi đau về thể xác hay tinh thần cũng hãy để cậu một mình gánh hết.
Cậu có thể chịu đựng được.
Những hạnh phúc mà cô cho cậu đã đủ để cậu tình nguyện gánh chịu rồi.
Đừng làm cho cô gái mà cậu yêu thương đau thêm một lần nào nữa.
Một người như cậu… không hợp, cũng không xứng với cô đâu. Vì vậy…
“Cậu không nên lo lắng cho tớ làm gì.” Phó Hi Du từ từ đẩy Lam Khê ra khỏi người mình, “Cậu đừng quên, hôm qua tớ đã nói là chia tay cậu rồi.”
Chia tay rồi!
Lam Khê sững người.
Hai mắt đẫm nước nhìn lên khuôn mặt thờ ơ của Phó Hi Du.
Tại sao?
Tại sao vẻ mặt cậu ấy lại như thế?
Tại sao lại xa lạ và lạnh nhạt đến thế?
“Tại sao?”
“Vì tớ không còn là bạn trai cậu nữa, nên đừng làm phiền tớ được không?”
Làm phiền?
Đây là lần đầu tiên Phó Hi Du nói điều đó với Lam Khê.
“Cậu nghĩ tớ phiền sao?”
“Ừ.” Phó Hi Du bỗng cười, vì khi cười cậu có thể kìm được nước mắt.
“Lam Khê à, cậu thật sự rất phiền đấy! Thế nên cậu…”
Hãy quên tớ đi.