Bảy giờ tối thứ bảy.
Lam Khê và Phó Hi Du cùng nhau đi vào quán trà sữa mà họ hay đến.
Như thường lệ, Lam Khê đi chọn chỗ ngồi, còn Phó Hi Du chờ nhân viên làm đồ uống xong thì sẽ mang xuống cho cô.
Hôm nay chỗ ngồi bên cửa sổ đã có người nên Lam Khê chọn bàn khác, cách vị trí cửa sổ khoảng ba bàn. Nhưng cô cảm thấy hơi lạ là từ lúc ngồi xuống ghế, chị gái ngồi bàn bên cửa sổ cứ lén nhìn cô.
Chỉ sau hai phút nhìn và nghiền ngẫm, chị gái bỗng đứng dậy đi đến chỗ Lam Khê, sau đó đưa cho cô cuốn tạp chí rồi hỏi:
“Em có phải người mẫu trên bìa tạp chí này không?”
Lam Khê nhìn hình ảnh mình trên cuốn tạp chí thì bật cười, ngại ngùng gật đầu. Cuốn tạp chí này mới ra sáng nay thôi, cô còn chưa kịp mua nữa. Dù sao cũng là lần đầu tiên được lên trang bìa, cô nghĩ mình phải mua một cuốn làm kỷ niệm.
Còn chị gái vừa rồi nhìn thấy cô gật đầu thì vô cùng phấn khích, vội rút chiếc điện thoại trong túi quần ra rồi bảo:
“Chị mấy năm nay chưa mua mấy cuốn tạp chí tuổi teen thế này rồi. Vậy mà lần này thấy em ở trang bìa, chị thấy xinh quá nên đã mua hai cuốn. Em xem chị cũng như là fan của em rồi, em có thể cùng chị chụp vài tấm hình làm kỷ niệm được không?”
“Đương nhiên là được ạ!”
Lam Khê vui vẻ đáp ứng rồi cùng chị gái chụp hình, sau đó còn trao đổi tài khoản cá nhân và phương thức liên lạc.
Chị gái nhận được phúc lợi lớn, khuôn mặt lộ rõ sự vui mừng. Cũng may bạn trai của chị thấy ngại nên liền gọi chị quay về chỗ, đúng lúc Phó Hi Du mang đồ uống đến.
Cậu đưa đồ uống cho Lam Khê, ngồi xuống đối diện cô rồi hỏi:
“Cô gái vừa nãy là ai thế?”
Lam Khê nhìn Phó Hi Du thì tự hào nói: “Chị ấy nói thấy tớ đẹp nên xin chụp hình cùng, sau đó tớ và chị ấy còn trao đổi phương thức liên lạc với nhau nữa.”
Nói tới đây, cô nhìn thẳng vào mắt Phó Hi Du rồi hỏi: “Cậu thấy bạn gái mình có mê lực như thế nào chưa?”
Phó Hi Du bật cười, cậu đương nhiên biết. Vừa rồi ở quầy order thấy cô và chị gái kia chụp hình với nhau, cậu còn thấy ghen nữa.
Cậu và cô…
Còn chưa chụp hình với nhau lần nào.
Phó Hi Du nghĩ ngợi một lát, đang định hỏi có thể chụp hình cùng Lam Khê không thì điện thoại cô bỗng vang lên.
Lam Khê lấy điện thoại ra xem thì thấy là bố gọi, vì vậy liền nhanh chóng ra ngoài để nghe máy.
Phó Hi Du ngồi tại chỗ chờ cô. Nhưng cô vừa đi ra đến cửa thôi thì chị gái vừa nãy bắt chuyện với cô lại đi đến, mặc kệ bạn trai mình đang ra sức ngăn cản.
Chị ấy hỏi Phó Hi Du:
“Tôi có thể chụp hình với cậu được không?”
Vừa rồi thấy cậu ngồi với Lam Khê, chị ấy thấy cậu cũng cao ráo, đẹp trai nên nghĩ cậu cũng là người mẫu, vì vậy nên mới muốn xin chụp hình.
Không ngờ rằng, cậu thẳng thừng từ chối.
“Xin lỗi, tôi có bạn gái rồi nên không chụp hình với người khác.”
Chị gái nghe vậy thì hơi bất ngờ, sau đó lại nhớ đến Lam Khê thì vô cùng thích thú mà hỏi:
“Cô bé người mẫu vừa rồi là bạn gái của cậu sao?”
Phó Hi Du nghe thấy hai từ “người mẫu” thì nhìn chị gái kia, sau đó lại chú ý đến cuốn tạp chí mà chị ấy đang cầm. Ngay trên ảnh bìa chính là hình của Lam Khê.
Tay của Phó Hi Du đặt trên bàn hơi run run, ánh mắt cậu ẩn hiện sự rối bời.
Cuối cùng, cậu đáp:
“Tôi và cậu ấy là bạn cùng lớp.”
Chị gái nghe vậy khuôn mặt lộ rõ vẻ tiếc nuối. Trông hợp nhau thế mà không phải người yêu hả?
Đã thế nhà trai còn có bạn gái rồi sao?
Nghĩ tới đây thì bạn trai của chị đã vội vàng đi tới kéo chị về chỗ ngồi.
Mà Lam Khê lúc này cũng đã nghe điện thoại xong, liền nhanh chóng chạy về chỗ để Phó Hi Du không phải chờ lâu.
Thấy Lam Khê ngồi xuống, Phó Hi Du giấu sự bối rối trong ánh mắt. Cậu gượng cười rồi hỏi: “Bố gọi cậu có chuyện gì sao?”
Lam Khê lắc đầu rồi uống trà sữa, bàn tay vươn tới đang định nắm lấy tay Phó Hi Du thì cậu liền rụt tay lại.
Lam Khê ngạc nhiên nhìn bạn trai mình.
Cậu lảng tránh ánh mắt của cô rồi bảo: “Chốc nữa chúng ta sẽ đi đâu?”
“Tùy cậu.”
Lam Khê cúi đầu uống trà sữa. Dù hành động của cậu vừa rồi là vô ý hay cố tình thì Lam Khê cũng cảm thấy không vui.
Chỉ là Lam Khê rất dễ dỗ. Vừa ra khỏi quán trà sữa đã được cậu mua cho một chiếc kẹo bông thì liền vui vẻ trở lại.
Cả hai cùng nhau dạo phố. Lam Khê đưa chiếc kẹo bông mình đã ăn cho Phó Hi Du, ý bảo cậu nếm thử.
Phó Hi Du mỉm cười nhìn cô, sau đó nhanh chóng quan sát xung quanh rồi mới cúi xuống ăn.
Lam Khê mặc dù cảm thấy hôm nay cậu có hơi kỳ lạ nhưng cũng không để ý nhiều.
Hai người đi dạo một lúc thì ngồi xuống ghế đá ở bờ hồ công viên. Cách đó khá xa cũng có mấy chiếc ghế đá khác, đều là các cặp đôi yêu nhau đang ngồi trò chuyện.
Lam Khê và Phó Hi Du cũng thế.
Lam Khê tựa đầu vào vai bạn trai, còn Phó Hi Du chủ động nắm lấy tay cô. Ngồi nói chuyện một lúc, cả hai cùng nhau tận hưởng không gian tĩnh lặng, thơ mộng này.
Nhìn lên bầu trời đầy sao, Lam Khê thầm nghĩ nếu có sao băng thì tốt quá. Cô muốn ước mình có thể mãi mãi bên cạnh Phó Hi Du.
Còn Phó Hi Du lại nghĩ rằng bây giờ, tại nơi này thật là tốt. Trời đã tối, chẳng có ai để ý đến cô và cậu. Không giống như trong quán trà sữa đầy ánh đèn vừa nãy, cậu luôn cảm thấy có ai đó đang theo dõi hai người.
“Lam Khê à!”
“Ừ?”
“Bây giờ tớ có thể hôn cậu được không?”
Phó Hi Du bỗng hỏi. Nhưng câu hỏi này không hề gây chút bất ngờ nào cho Lam Khê cả.
Cô gật đầu đồng ý rồi quay mặt về phía Phó Hi Du.
Phó Hi Du vén tóc cô ra sau tai, mặt từ từ tiến gần lại rồi đặt lên trán cô một nụ hôn.
Đang lúc Lam Khê đang thét gào trong lòng rằng “Chỉ hôn trán thôi hả?” thì môi của Phó Hi Du đã phủ lấy đôi môi cô.
Cánh môi cậu dịu dàng mơn man, nhẹ nhàng bao trùm lấy đôi môi bé nhỏ, chậm rãi dây dưa như mãi không muốn rời.
Cơ thể hai người theo nụ hôn mà dần dần dính sát vào nhau. Phó Hi Du một tay ôm lấy Lam Khê, một tay đỡ sau ót cô. Còn Lam Khê hai tay vòng qua eo ôm chặt cậu, hai mắt nhắm tịt lại vì căng thẳng nhưng nụ hôn triền miên mãi vẫn không dứt.
Đôi môi hai người mỗi lúc một quyện chặt lấy nhau, hơi thở nóng bỏng của cả hai cũng đã hòa vào làm một. Dịu dàng nhưng mãnh liệt, ngây thơ nhưng tràn đầy khao khát.
Phó Hi Du cắn nhẹ vào môi Lam Khê khiến cho cô giật mình, rồi đầu lưỡi cậu lại vô thức chạm vào nơi mình vừa cắn trên môi cô.
Một hồi lâu sau, đôi môi cả hai đều đã ẩm ướt, mang theo hơi ấm và hương vị ngọt ngào quen thuộc của đối phương mà từ từ tách rời trong tiếc nuối.