Về đến nhà đã là gần chín giờ tối.
Lam Khê ngay sau khi bước vào phòng thì liền vội vàng đặt chiếc hộp đựng cặp tóc của Phó Hi Du tặng lên trên bàn.
Lúc vẫn còn ở trong nhà hàng, cô cứ phải giữ khư khư chiếc cặp tóc này trong túi, tay cũng phải thỉnh thoảng kiểm tra xem nó có bị rơi hay không.
Thú thật, cô rất sợ làm mất món quà đầu tiên Phó Hi Du tặng cho mình.
Đừng nói là một chiếc cặp tóc xinh xắn như thế này, mà dù cho cậu có tặng cô một cục tẩy hay một cái bút chì thì cô cũng rất sợ mình sẽ vô tình làm rơi mất.
Vì vậy, cô nghĩ từ nay mình chỉ nên đeo chiếc cặp tóc này khi ở nhà thôi. Lỡ làm rơi thì còn tìm lại được.
…
Lam Khê đi tắm xong đã là chín rưỡi.
Cô vào phòng, sau đó lấy chiếc cặp tóc cài lên đầu rồi chụp một tấm hình, đăng lên trên trang cá nhân.
Phó Hi Du sau khi nhìn thấy bài viết của cô thì ngay lập tức ấn like, sau đó còn lấy chiếc điện thoại khác ở trong ngăn bàn, dùng tài khoản Cơn Mưa để ấn like thêm một lần nữa.
Ở phía Lam Khê, cô thấy người đầu tiên thích bài viết của mình là Phó Hi Du thì vô cùng vui vẻ. Sau đó thấy người thích thứ hai là Cơn Mưa thì có hơi bất ngờ.
Cô đang định nhắn tin chúc ngủ ngon cho Phó Hi Du thì lại nhận được thông báo có người thích bài viết. Mà người thứ ba thích bài viết của Lam Khê lại chính là mẹ của cô.
Ngay sau đó, mẹ gửi cho cô một tin nhắn.
[Mẹ]: Chiếc cặp tóc của con đẹp quá! Là con tự mua hay là ai tặng vậy?
Lam Khê thật sự bái phục đôi mắt tinh tường của mẹ. Chiếc cặp tóc cô đeo trên đầu nhỏ như vậy mà mẹ vẫn chú ý.
Cô vốn chỉ định đăng ảnh để một mình Phó Hi Du nhìn thấy chiếc cặp tóc thôi. Vậy mà Phó Hi Du chưa nói gì mẹ cô đã hỏi đến nó rồi.
Lam Khê trả lời: “Con được bạn tặng.”
Mẹ lại hỏi: “Bạn trai hay bạn gái?”
Lam Khê đương nhiên chột dạ. Cô làm sao dám nói là “bạn trai” tặng chứ?
Nhưng cũng không thể nói Phó Hi Du là con gái được.
Lam Khê suy nghĩ mất mấy giây thì đánh trống lảng: “Là bạn cùng bàn tặng con ạ.”
[Mẹ]: OK!
Lam Khê thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô sẽ không biết được, mẹ cô đâu có dễ bị lừa.
Lúc này, mẹ đang cùng bố cô ở trong khách sạn. Bố cô đang quay một bộ phim hành động ở thành phố khác, mẹ cô đi theo ông.
Vừa tắm xong, bố Lam Khê bước ra khỏi phòng tắm liền ngồi xuống bên cạnh vợ mình.
Mẹ Lam Khê thấy chồng mình ra thì liền chất vấn:
“Không phải lần trước anh nói Lam Khê chưa có người yêu sao?”
Bố Lam Khê ngơ ngác nhìn vợ mình rồi bảo: “Thì chưa có mà.”
Vợ ông lắc đầu thở dài rồi đưa điện thoại cho chồng mình xem ảnh của Lam Khê và nội dung tin nhắn.
Xem được một lúc, bố Lam Khê quay lại hỏi vợ mình: “Thì là bạn cùng bàn tặng quà cho con bé thôi. Chứ chẳng lẽ em đang nghĩ nó giấu chúng ta có người yêu sao?”
Vợ ông nghe thế thì vỗ mạnh vào lưng ông một cái rồi quát: “Anh có biết cái cặp tóc của con bé đắt gấp đôi cái túi hàng hiệu hôm qua anh mua cho em không?”
Chiếc cặp tóc này là hàng mới ra mắt của thương hiệu trang sức Lovers - thương hiệu mới nổi tiếng với những món trang sức được gia công tỉ mỉ với giá cả đắt đỏ.
Thấy bố Lam Khê nghe vậy thì bất ngờ ra mặt, mẹ Lam Khê liền nói tiếp:
“Số tiền để mua được chiếc cặp tóc này bằng ba tháng tiền đi làm thêm hồi em học cấp ba đấy! Anh nghĩ có học sinh nào dùng số tiền lớn như vậy để mua quà tặng cho bạn trong khi hôm nay chẳng phải ngày lễ gì hay không?”
Bố Lam Khê trầm mặc một lúc lâu rồi nói:
“Có thể đây là quà tặng của một tên con trai nhà giàu nào đó theo đuổi Lam Khê thì sao?”
Mẹ Lam Khê ngay lập tức phản bác:
“Anh nghĩ con gái mình sẽ nhận quà của một người mà nó không thích hả? Nó rõ ràng rất thích cái người tặng quà này nên sau khi nhận quà còn đăng hình lên trên trang cá nhân kia kìa!”
“Mà khoan đã! Món quà đắt như vậy, Lam Khê đáng lẽ sẽ không nhận. Xem ra người tặng con bé đã giấu giá trị của món quà này rồi. Tinh tế thật đấy!”
Nói rồi, mẹ Lam Khê nhìn vào khuôn mặt đen kịt của chồng mình. Bà nheo mắt lại rồi bảo: “Anh để yên cho con bé yêu đương. Nó lớn rồi, đừng chỉ vì nó muốn làm diễn viên mà ngăn cấm nó.”
Bố Lam Khê không trả lời. Mẹ Lam Khê lại nói: “Em tin tưởng vào đôi mắt nhìn người của con gái mình.”
…
Chủ nhật.
Phó Hi Du đã ba ngày không gặp Lam Khê.
Hôm nay cô vẫn bận, không thể cùng cậu đến thư viện được nên cậu cũng chẳng muốn ra ngoài.
Lần đầu tiên trong đời, Phó Hi Du mong rằng thứ hai sẽ mau tới, vì cậu thật sự muốn gặp Lam Khê đến phát điên mất rồi.
Từ lúc yêu nhau đến nay, Lam Khê ngày nào cũng đến cùng cậu học bài kể cả những ngày nghỉ. Nhưng hôm nọ nhắn tin, cô nói sau này có thể sẽ bận, sẽ ít thời gian được gặp cậu hơn.
Phó Hi Du lúc đó nghĩ mình sẽ cố gắng, mặc dù có cô đơn nhưng rồi cũng sẽ quen thôi. Chỉ là gặp nhau ít đi vài ngày, đương nhiên không đến nỗi khiến cậu bị nỗi nhớ nhung ăn mòn.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, thật sự là cậu đã quá đề cao bản thân.
Mới ba ngày không gặp mà đã thảm hại thế này rồi, thì nếu một ngày nào đó cô nói ra lời chia tay, chắc trái tim cậu sẽ đau đến rỉ máu mất.