Lam Khê và Phó Hi Du cứ như vậy ôm nhau rất lâu. Lâu đến nỗi cơ thể hai người đều đã vương mùi hương ngọt ngào của đối phương nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ. Cho tới lúc phát hiện ra có nhiều người để ý đến, Phó Hi Du mới miễn cưỡng buông tay.
Lam Khê đương nhiên thấy tiếc, nhưng cô biết thời gian không còn nhiều nên liền nhanh chóng đưa cho Phó Hi Du món quà của mình.
“Tặng cho cậu.”
Phó Hi Du có chút ngạc nhiên, liền hỏi: “Cái này là?”
“Là một chiếc máy ghi âm.” Lam Khê mỉm cười, suy nghĩ một lúc liền nói.
“Tớ phát hiện ra có những lúc ở bên cạnh tớ, rõ ràng cậu muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng. Dường như là cậu chưa sẵn sàng để nói với tớ những điều trong lòng cậu. Thật ra tớ cũng thế, có những lúc rất ngại, muốn nói ra nhưng rồi lại thôi…”
“Vì vậy, tớ tặng cho cậu chiếc máy ghi âm này, để có lúc cậu cảm thấy khó nói ra điều gì thì hãy ghi âm, sau đó lúc nào sẵn sàng rồi thì đưa nó cho tớ để tớ nghe xem cậu đã nói gì, được không?”
Phó Hi Du nhìn Lam Khê, sau đó mỉm cười gật đầu.
Nhưng rồi cậu lại hỏi: “Sao tự dưng lại tặng cho tớ?”
Lam Khê nghe tới đây thì thấy hơi buồn, thầm nghĩ quả thật Phó Hi Du không biết hôm nay là tròn một tháng họ yêu nhau.
Thật ra cô đã nghe nói đa số con trai đều không để ý đến mấy ngày kỉ niệm như thế này rồi. Cô đã đoán là Phó Hi Du cũng thế, nhưng bây giờ thấy cậu không để ý thật thì lại thấy hơi tủi thân.
Cô cụp mắt trả lời: “Kỷ niệm một tháng yêu nhau đó, bạn trai của tôi à.”
Có thể nghe ra trong giọng nói của Lam Khê có đôi chút dỗi hờn, trái tim Phó Hi Du cảm thấy tê dại.
Cậu còn tưởng cô không để ý, hóa ra là cô cũng biết hôm nay là ngày gì sao?
Không những biết, lại còn chuẩn bị quà cho cậu. Cậu thật sự vui sướng đến không kìm lòng được, suýt chút nữa đã ôm chầm lấy cô một lần nữa.
Lam Khê nhìn ra được phản ứng này của cậu thì cũng thấy trái tim dường như tan chảy, nhưng cô vẫn thấy tủi thân nên liền giận dỗi xòe tay ra: “Bạn trai của tôi, quà đâu rồi?”
Đang nghĩ nếu không có quà thì sẽ bắt cậu phải hát một bài gì đó để cô vui lên, nhưng không ngờ cậu lại đáp trả cô bằng nụ cười dịu dàng mà lần nào nhìn thấy, cô cũng không thể nào không rung động.
Ngay sau đó, cậu nhẹ nhàng luồn tay vào túi áo khoác mà cậu vừa khoác cho cô, lấy ra từ trong túi một chiếc hộp nhỏ, nhìn trông giống như hộp đựng nhẫn cầu hôn vậy.
Lam Khê có hơi giật mình.
Nhưng rồi Phó Hi Du mở hộp ra, bên trong đó không phải nhẫn, mà là một chiếc cặp tóc bằng bạc trong vô cùng xinh xắn, bên trên còn gắn mấy viên đá nhỏ, trông tinh xảo lại không hề phô trương.
Lam Khê thật sự bị chiếc cặp tóc này thu hút, nhưng cô nhanh chóng nhận ra dường như nó rất đắt nên liền ngẩng đầu nhìn cậu.
Biết được cô đang lo lắng điều gì, Phó Hi Du liền nói: “Đây không phải món đồ đắt tiền, cậu sẽ không chê nó chứ?”
Lam Khê nghe vậy thì bật cười: “Đương nhiên là không rồi! Chỉ cần cậu tặng, là gì tớ cũng đều thích.”
Nói rồi Lam Khê chỉ tay vào mái tóc mình rồi bảo: “Cậu đeo lên giúp tớ đi!”
Phó Hi Du ngượng ngùng gật đầu rồi cài chiếc cặp vào mái tóc Lam Khê.
Trông thật sự rất hợp.
Chiếc cặp tóc này như làm tôn lên vẻ đẹp của Lam Khê vậy.
Phó Hi Du đã lên mạng tìm hiểu những món quà mà bạn gái thường thích thì biết được rằng con gái thường thích son, quần áo và trang sức.
Lam Khê không trang điểm nên cậu không mua son. Còn về quần áo có rất nhiều kiểu, nhiều loại, Phó Hi Du sợ thứ mình chọn Lam Khê sẽ không thích nên cậu quyết định sẽ mua đồ trang sức cho cô.
Lại tình cờ thấy có bài viết nói về một thương hiệu trang sức mới nổi rất được các bạn nữ yêu thích nên Phó Hi Du quyết định tới cửa hàng để chọn.
Kết quả vừa vào cửa hàng trang sức đó, cậu đã bị thu hút bởi chiếc cặp tóc này. Vừa mới nhìn thấy nó thôi, cậu đã cảm nhận được rằng nó sinh ra như để dành riêng cho Lam Khê vậy.
Bây giờ Lam Khê đã đeo nó lên mái tóc rồi, cậu nhìn mà lần đầu tiên nhận xét con mắt của bản thân thật không hề tệ chút nào.
Chiếc cặp tóc thật sự rất hợp với bạn gái của cậu.
Ước gì… Cậu cũng hợp với cô như thế...
“Được rồi!” Phó Hi Du xoa đầu Lam Khê, “Tớ về đây, cậu vào trong nhà hàng đi!”
Ngoài trời lạnh lắm!
Cậu không muốn để cô phải chịu lạnh.
Lam Khê cụp mắt, giấu đi vẻ tiếc nuối rồi định cởi áo khoác trả lời cho Phó Hi Du nhưng bị cậu ngăn lại.
“Áo của tớ, cậu giữ đi. Tớ đạp xe về nên không lạnh đâu.”
“Nhưng ở bên trong nhà hàng rất ấm, tớ cũng có áo khoác rồi.”
Phó Hi Du vẫn không để cô trả áo khoác, lại còn nhanh tay kéo khóa áo lên cho cô rồi chạy về phía xe đạp của mình.
Lam Khê vội vàng đuổi theo, sau đó giữ chặt lấy tay Phó Hi Du.
Trong lúc cậu đang ngỡ ngàng trước hành động này, cô nhanh chóng kéo cậu xuống rồi kiễng chân lên, hôn nhẹ một cái vào má cậu.
Ngay sau đó, cô lại vội vàng quay người rồi chạy vào trong nhà hàng.
Phó Hi Du đứng ngoài trời, nhẹ nhàng đặt tay lên chỗ mà bạn gái vừa hôn, khóe môi cong lên không giấu nổi niềm hạnh phúc.
Ngày hôm nay thật sự vô cùng tuyệt vời.
Đối với cả Phó Hi Du, và cả Lam Khê nữa.
…
Lam Khê chạy vào trong cửa hàng, vừa đúng lúc bắt gặp Từ Tuấn Lam đang đi ra ngoài.
Anh ấy nhìn thấy mặt Lam Khê đỏ bừng, miệng vẫn nở nụ cười, trên người còn khoác một chiếc áo khoác khá rộng thì liền hỏi:
“Em vừa đi đâu thế?”
Lam Khê nhận được câu hỏi này, lại nhớ đến việc mình vừa dũng cảm hôn má Phó Hi Du thì khóe môi không khống chế được mà cong lên. Cô suy nghĩ vài giây, sau đó thành thật:
“Em vừa đi gặp bạn trai.”
Từ Tuấn Lam thoáng sững sờ nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh.
“Em có bạn trai rồi?”
Lam Khê gật đầu. Anh liền bật cười: “Không nghĩ là em đã có bạn trai rồi đấy!”
Lam Khê có hơi ngạc nhiên, thầm nghĩ chẳng lẽ mình không giống như người có thể có bạn trai sao?
Ngoại hình của cô thì chắc chắn là không đến nỗi nào rồi, chẳng lẽ là…
“Anh cảm thấy tính cách em không thích hợp để có bạn trai ạ?”
Từ Tuấn Lam lắc đầu.
“Là vì em quá xinh đẹp, quá hoàn hảo, tính cách cũng rất tốt. Anh nghĩ một người như em sẽ rất kén chọn, vì vậy sẽ rất khó để có bạn trai.”
Lam Khê nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô rất sợ tính tình của mình khiến Phó Hi Du không thích. Nếu mà biết được cậu có khó chịu chỗ nào, cô nghĩ mình phải tìm cách sửa lại.
Lúc này, Từ Tuấn Lam sau khi nhìn cô một hồi cũng đã để ý đến chiếc cặp tóc trên đầu cô. Anh lại hỏi: “Cặp tóc là do bạn trai em tặng à?”
Lam Khê gật đầu, sau đó nhanh tay tháo cặp tóc xuống.
Thấy hành động này của cô, anh nghĩ cô không thích đồ do bạn trai mình tặng lắm nên liền bật cười.
Anh không hề nói ra rằng nó trông giống đồ rẻ tiền mà chỉ hỏi: “Em không thích chiếc cặp tóc này sao?”
Lam Khê cười cười rồi lắc đầu, bàn tay nâng niu chiếc cặp tóc như báu vật mà nói:
“Em sợ cài trên đầu nó sẽ rơi mất.”
Nói rồi cô chào Từ Tuấn Lam rồi đi tìm Triệu Miên.
Lúc này, nụ cười trên môi Từ Tuấn Lam đã hoàn toàn bị dập tắt.