Lam Khê đọc được tin nhắn của Phó Hi Du thì sững sờ trong giây lát. Sau đó, toàn thân cô đều chìm trong sự ngọt ngào mà Phó Hi Du mang lại.
Chỉ là…
Bây giờ đã muộn rồi, thời tiết hôm nay lại khá lạnh, Phó Hi Du không nên tới đây, lỡ bị cảm thì sao?
Lam Khê định nhắn tin bảo cậu không cần tới, nhưng cô lại không làm được.
Cô thật sự, thật sự rất nhớ cậu.
Mới không gặp một ngày thôi, nhưng cô nhớ cậu đến muốn khóc rồi.
Ngày mai, ngày kia, ngày kìa cô đều bận quay MV, còn phải đi chụp ảnh tạp chí. Nếu hôm nay không gặp được cậu, cô chắc sẽ nhớ cậu tới phát điên mất.
Thôi thì… Cho Lam Khê ích kỷ một lần này thôi nhé!
Từ ngày mai, cô sẽ trưởng thành hơn, không quá làm phiền tới Phó Hi Du nữa.
Lam Khê quyết định vậy rồi đi xin phép Triệu Miên ra ngoài một lát.
Triệu Miên gật đầu, Lam Khê liền chạy ra khỏi nhà hàng, nhưng ngay sau đó lại quay vào.
Cô mượn chìa khóa xe của Triệu Miên để lấy đồ của cô trong đó.
Hôm nay là ngày kỷ niệm một tháng yêu nhau, cô đã mua quà tặng cho Phó Hi Du rồi.
Mặc dù không đến trường được nhưng cô vẫn mang quà theo, nghĩ bụng nếu có một chút thời gian rảnh thôi thì cô sẽ đem đến nhà cậu để tặng.
Bây giờ cậu lại nói sẽ đến gặp cô, thật là tốt quá!
Lam Khê nhanh chóng lấy hộp quà nhỏ, sau đó ngay lập tức ra khỏi xe.
Bây giờ đã tối, thời tiết bên ngoài rất lạnh, ngồi chờ trong xe đương nhiên ấm hơn. Nhưng mà cô muốn khi cậu đến đây thì mình có thể ngay lập tức chạy tới bên cậu, cũng muốn ngay từ phía xa, hai người có thể nhìn thấy nhau. Vì vậy cứ ra ngoài chờ là tốt nhất.
Chiếc váy màu trắng sáng nay cô đã thay ra rồi. Lúc này cô đang mặc quần jean và áo phông đơn giản.
Thật ra cô có đem theo áo khoác, nhưng để quên trong nhà hàng rồi.
Dù rất lạnh, nhưng cô không muốn quay vào lấy nó. Lỡ lúc cô vào mà Phó Hi Du đến thì cậu ấy sẽ phải đợi.
Cô không muốn trời lạnh thế này mà cậu ấy phải chờ cô ở bên ngoài.
Cậu ấy nói sẽ đến trong năm phút.
Năm phút… Chưa bao giờ dài đến như vậy…
…
“Lam Khê!”
Từ xa, Phó Hi Du mặc một chiếc áo khoác mỏng, đạp chiếc xe quen thuộc đi về phía Lam Khê.
Mặc dù tiếng gọi bị khoảng cách ngăn cản, nhưng Lam Khê vẫn có thể nhận ra giọng nói của bạn trai mình.
Giọng cậu ấy run run, có lẽ là vì lạnh, cũng có lẽ là vì đạp xe nhanh quá nên hơi thở không ổn định.
Lam Khê nghe mà thấy xót, vội vàng chạy về phía Phó Hi Du.
Phó Hi Du nhìn thấy cô đến gần thì liền xuống xe, quên cả đạp chân chống nên xe đổ “rầm” một cái.
Cậu đi về phía cô, vừa đi vừa cởi chiếc áo khoác ngoài của mình ra.
Đến khi hai người đi đến trước mặt nhau rồi, Phó Hi Du nhẹ nhàng khoác chiếc áo của mình lên người bạn gái.
Sau đó, cậu mới nói: “Tớ cũng rất nhớ cậu.”
…
Trong khoảng thời gian ở bên cạnh Phó Hi Du, Lam Khê mặc dù thấy rất vui, nhưng cũng hay suy nghĩ vẩn vơ.
Cô cảm thấy, hình như mình và Phó Hi Du đến với nhau quá nhanh rồi.
Mặc dù cô đã biết Phó Hi Du từ sớm, cũng rất mến mộ cậu, nhưng cậu thì đâu có biết đến cô?
Lam Khê nghĩ vậy đó!
Cô cảm thấy trong mối quan hệ này, mình chắc chắn là người thích đối phương nhiều hơn. Nếu mai sau bị đá, cô đương nhiên sẽ là người đau khổ hơn.
Vì vậy, tốt nhất là lúc nào lý trí, cô nên rút lại một chút cảm xúc dành cho Phó Hi Du đi. Cứ lúc nào cảm thấy sợ hãi, cô cũng nên nhắc nhở mình thích cậu ít đi một chút, như vậy khi chia tay sẽ bớt thấy buồn.
Tuy nhiên, khi ở bên cạnh cậu thì có lúc nào cô có lý trí đâu?
Mỗi lần có lý trí chính là lúc cô ở một mình. Cô lúc đó rút được một chút ít sự yêu thích dành cho cậu, nhưng đến khi gặp lại cậu thì tình cảm dành cho cậu lại tăng lên gấp bội.
Cũng như lúc này đây, khi thấy cậu chỉ vì một tin nhắn của cô mà đến, tình cảm của cô dành cho cậu lại nhiều hơn rất nhiều.
Cũng như lúc này đây, cậu vừa xuống xe đã chạy tới, cởi chiếc áo khoác rồi mặc nó cho cô, tình cảm của cô dành cho cậu lại không thể nào kiểm soát được.
Cũng như lúc này đây, cậu đến bên cô, câu đầu tiên cậu nói là: “Tớ cũng rất nhớ cậu.”
Trời ạ!
Lam Khê nghĩ sao Phó Hi Du có thể dễ thương đến thế?
Lam Khê nghĩ tại sao mình lại thích cậu đến như vậy?
Cô không kìm lòng được, lần đầu tiên lao đến ôm cậu thật chặt.
Phó Hi Du có hơi bất ngờ, sau đó là hạnh phúc. Có được cái ôm này, cậu cảm nhận được cảm giác an toàn đến lạ.
Cậu cũng không kìm được sự nhớ nhung mà vòng tay ôm cô thật chặt, chỉ hận không thể lúc nào cũng ôm cô thế này.
Cậu rất muốn ôm cô, muốn từ lâu lắm rồi. Ngày nào ngồi bên cạnh, cậu cũng muốn ôm cô nhưng lại sợ cô không thích.
Bây giờ lại là người được ôm, cậu thật sự vô cùng hạnh phúc. Hạnh phúc đến nỗi một người không thích đồ ngọt như cậu lại sẵn sàng chết chìm trong sự ngọt ngào này.
Tựa vào lồng ngực cậu, Lam Khê bỗng nhiên thủ thỉ: “Tớ nhớ cậu nhiều hơn.”
Phó Hi Du bật cười. Cậu không nói cho cô biết, cô đã nói sai rồi.
Người nhớ đối phương nhiều hơn, phải là cậu mới đúng.