Ném chiếc áo phông của Lam Khê đi, nhưng phần trên của cơ thể cô vẫn còn có chiếc áo ngực. Đối với Phó Hi Du, chiếc áo ngực lúc này thật là thừa thãi. Anh muốn ngay lập tức làm cho nó biến mất, nhưng loay hoay mãi mà không sao cởi nó ra được.
Trong lúc đó, cơ thể của Lam Khê đã bắt đầu có những phản ứng kỳ lạ. Lại cảm nhận được bàn tay Phó Hi Du đang vất vả muốn giải thoát cơ thể của cô ra khỏi chiếc áo, Lam Khê vừa buồn cười nhưng cũng vừa bồn chồn.
Cuối cùng, thấy thương Phó Hi Du nên cô liền vòng tay ra đằng sau tháo khuy cài áo ngực. Mà Phó Hi Du sau một hồi vất vả với chiếc áo thì đã mất kiên nhẫn. Sự ham muốn đã nhấn chìm lý trí, dục vọng đã lan ra khắp các tế bào trên cơ thể khiến cho anh hoàn toàn mất kiểm soát.
Vừa thấy Lam Khê tháo được khuy áo ra, bàn tay anh ngay lập tức tiến tới, bao trùm lấy bộ ngực mềm mại của cô rồi đè cô xuống giường.
Lam Khê giật mình, có chút sợ hãi. Còn Phó Hi Du lại bị cơ thể của cô làm cho say mê, hai bàn tay không ngừng xoa nắn nơi mềm mại kia, còn cổ họng thì không ngừng phát ra tiếng hừ trầm thấp khiến cho người ta phải đỏ mặt.
Lam Khê lúc này đã ngượng ngùng vô cùng, nhưng dục vọng ở trên người Phó Hi Du dường như đã truyền đến cả cơ thể cô, khiến cho cô dần dần chìm đắm, hoàn toàn thuận theo những hành động của anh.
Phó Hi Du lại tiếp tục hôn cô. Nhưng nụ hôn lần này so với những lần trước lại có chút khác biệt.
Anh đưa lưỡi cạy mở răng cô rồi tiến vào khoang miệng, điên cuồng quấn lấy lưỡi cô, tham lam đoạt lấy hương vị ngọt ngào trong cô. Mà bàn tay anh cũng không rảnh rỗi, cứ vuốt ve rồi xoa nắn khiến cho cơ thể cô như bị ngọn lửa thiêu đốt.
Dần dần, Lam Khê bắt đầu cảm thấy hơi khó thở. Phó Hi Du liền rời khỏi môi cô rồi trượt xuống cổ, xuống xương quai xanh, rồi sau đó là xuống phần ngực của cô.
Lam Khê không nhịn được liền khẽ phát ra tiếng rên rỉ. Mà Phó Hi Du nghe thấy âm thanh đó thì lại như được tiêm một liều thuốc kích thích, đôi môi liền cuồng loạn ngậm lấy một bên ngực cô rồi hôn mút, hai bàn tay cũng gấp gáp cởi bỏ quần dài, sau đó là đến quần lót của Lam Khê.
Cho đến khi Lam Khê nhận ra Phó Hi Du đang làm gì thì đã phát hiện trên người mình chẳng còn mảnh vải che thân, cơ thể hoàn toàn phơi bày trước mặt anh. Da thịt cô cùng da thịt anh tiếp xúc, cọ xát, khiến nơi nào trên cơ thể cũng như bị dòng điện xẹt qua.
Dần dần, Lam Khê cũng bị khoái cảm xâm chiếm toàn bộ lý trí. Cơ thể cô quấn lấy cơ thể của Phó Hi Du, cảm nhận hơi ấm và sự dịu dàng của anh. Còn anh đã bị cô mê hoặc đến phát điên, bàn tay tham lam khám phá mọi nơi trên cơ thể cô, môi lưỡi cũng để lại dấu vết, đánh dấu cô chỉ là của anh, chỉ thuộc về anh.
Và rồi, bàn tay nóng bỏng của anh nhẹ nhàng chạm đến nơi riêng tư của cô.
Mềm mại.
Ẩm ướt.
Phó Hi Du mỉm cười, ngón tay từ từ xâm nhập khiến cơ thể Lam Khê không chịu nổi mà vặn vẹo, cổ họng khẽ phát ra âm thanh rên rỉ mê người.
Âm thanh ấy khiến Phó Hi Du chìm đắm trong cám dỗ. Anh ghé sát tai Lam Khê, giọng nói trầm khàn như chứa đầy ma lực mà nói: “Anh yêu em.”
“Em… cũng yêu anh.” Lam Khê trả lời.
Phó Hi Du hạnh phúc, hôn lên trán cô.
Một lúc sau đó, ngón tay anh lưu luyến rời khỏi nơi riêng tư của cô rồi khẽ bảo: “Nếu em đau thì hãy nói nhé!”
Lam Khê mỉm cười, gật đầu đáp: “Vâng.”
Nghe vậy, Phó Hi Du liền cầm lấy vật rắn chắc của mình, đưa nó về phía khe suối nhỏ của Lam Khê rồi từ từ xâm nhập.
Lam Khê căng thẳng, cũng đã cảm nhận được cảm giác đau đớn nên liền nhắm chặt mắt lại, tay quàng lên cổ Phó Hi Du.
Phó Hi Du lo lắng, liền cúi đầu hôn môi cô để cô thấy bớt đau, còn thân dưới thì chậm rãi di chuyển vào bên trong, từ từ xuyên qua lớp màng mỏng.
Lam Khê có cảm giác phần dưới đau như bị xé rách, nước mắt không tự chủ tuôn rơi.
Phó Hi Du vì vậy nên không dám tiếp tục di chuyển, chỉ ôm chặt lấy Lam Khê rồi dỗ dành: “Đừng khóc… Đừng khóc…”
Đến lúc Lam Khê đã cảm thấy ổn hơn, anh mới từ từ tiến sâu cho tới khi cơ thể của mình hoàn toàn vùi sâu bên trong cô.
Lam Khê run rẩy, lúc này vừa đau nhưng cũng vừa thấy thoải mái.
Trong vô thức, cô khẽ cử động thân thể, không ngờ lại khiến cho Phó Hi Du thỏa mãn đến ngây ngất, phần cơ thể cứng rắn của anh ở bên trong cô giật nhẹ.
Phó Hi Du không nhịn được mà cất lên tiếng rên rỉ ám muội, sau đó liền vùi mặt vào ngực Lam Khê rồi chuyển động thân dưới.
Lam Khê lần đầu trải nghiệm chuyện “yêu” thì vừa đau lại vừa cảm nhận được khoái cảm rạo rực. Hai chân cô từ từ quấn lấy eo Phó Hi Du, giọng nói mê người khẽ cất lên tên anh: “Hi Du… Hi Du...”
Phó Hi Du hoàn toàn bị Lam Khê làm cho điên đảo. Anh sung sướng đáp lại: “Lam Khê… Anh yêu em…”
Vừa nói, anh vừa nhẹ nhàng chuyển động ra vào, bàn tay xoa nắn, vuốt ve da thịt mềm mại, đôi môi cuồng nhiệt hôn lên cơ thể Lam Khê khiến cho cô hoàn toàn tê dại, chìm đắm trong cảm giác đê mê.
…
Sau cuộc ân ái, cơ thể Lam Khê đã mềm nhũn, hoàn toàn không còn chút sức lực, cổ họng cũng khàn đặc.
Phó Hi Du nằm bên cạnh cô, ánh mắt nhìn cô hiện rõ hai chữ “hạnh phúc”, cánh tay ôm cô khiến cô cảm thấy an toàn vô cùng.
Nhưng bỗng nhiên, Lam Khê cảm nhận được bàn tay của anh từ từ chạm đến nơi riêng tư của cô. Đang cảm thấy xấu hổ, Lam Khê lại nghe Phó Hi Du hỏi: “Chỗ này còn đau không em?”
Đau.
Đương nhiên là đau.
Lam Khê gật đầu, Phó Hi Du liền ôm cô chặt hơn rồi nói: “Anh xin lỗi. Lần sau anh sẽ nhẹ nhàng hơn.”
Nghe vậy, Lam Khê mỉm cười, sau đó rúc vào trong lồng ngực Phó Hi Du rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Phó Hi Du ở bên cạnh, ánh mắt vẫn hướng về Lam Khê không rời.
Một lúc lâu sau, anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô rồi thủ thỉ: “Em là của anh. Anh cũng là của em.”
…
Một thời gian sau.
Bộ phim “Tranh Đoạt phần một” chính thức lên sóng với rating cao ngất ngưởng, đưa tên tuổi của Lam Khê và Phó Hi Du lên một tầm cao mới, khiến hai người có chỗ đứng hoàn toàn vững chắc trong giới giải trí nước nhà.
Trong khi đó, Vương Kiệt - kẻ hãm hại Phó Hi Du lại đang sống vô cùng thảm hại. Bởi vì bị nhận ra là kẻ bôi nhọ Phó Hi Du, nên anh ta đi đến đâu cũng bị người khác chỉ trỏ, soi mói. Đôi khi, anh ta còn bị sỉ nhục giữa đường, bị đánh đến tím tái mặt mày nhưng cũng chẳng có ai thương cảm.
Một năm sau.
Vương Kiệt vẫn không thoát khỏi cảnh bị người đời khinh miệt, sống trong cảnh không có bạn bè, không có người yêu. Thậm chí, cả bố mẹ anh ta cũng cảm thấy thất vọng đến nỗi không muốn nhận đứa con này.
Hai năm sau, cuộc sống của Vương Kiệt đã khá hơn một chút.
Anh ta nghĩ mình cũng có bạn. Nhưng người anh ta coi là bạn lại chỉ lợi dụng anh ta, còn sau lưng thì lại luôn miệng nói xấu, sỉ nhục anh ta. Và đương nhiên, lý do là vì chuyện xấu mà anh ta đã làm với Phó Hi Du.
Trong khi đó, Phó Hi Du lại càng ngày càng nổi tiếng. Mà người con con gái hay được nhắc đến cùng với anh - Triệu Lam Khê cũng nổi tiếng chẳng hề kém cạnh.
Một năm sau.
Việt Tuệ trở thành công ty đứng đầu trong giới giải trí, nắm trong tay hai diễn viên vô cùng xuất sắc là Phó Hi Du và Triệu Lam Khê.
Tuy nhiên, hai diễn viên này cũng khiến chủ tịch Triệu Việt - người đứng đầu công ty vô cùng phiền lòng. Bởi vì cứ vài ngày, trên mạng lại xuất hiện tin đồn hai diễn viên yêu quý của ông hẹn hò với nhau.
Đã vậy, dạo gần đây, diễn viên Phó Hi Du còn rất hay trượt tay “thích” bài viết của fan couple Du Khê. Nhưng mặc dù anh đã giải thích với cộng đồng mạng rằng chỉ là “trượt tay mà thôi”, nhưng kết quả là chẳng ai tin anh cả.
Không chỉ vậy, Cao Tuyết - chủ tài khoản fan couple hơn ba triệu lượt theo dõi còn đăng bài viết [Tổng hợp những lần “trượt tay” của Phó Hi Du].
Mà lúc này, Phó Hi Du lại đang ngồi trong phòng khách đọc bài viết của Cao Tuyết.
Đọc xong, anh lại “trượt tay” ấn thích.
Đúng lúc này, Lam Khê từ trong phòng tắm đi lên. Thấy Phó Hi Du đang chăm chú nhìn điện thoại, Lam Khê hỏi: “Anh xem gì thế?”
Phó Hi Du ngẩng đầu nhìn Lam Khê rồi mỉm cười đáp: “Anh xem bài viết của fan couple.”
Lam Khê nghe vậy thì đi đến ngồi bên cạnh Phó Hi Du rồi lại hỏi: “Thế anh đã “trượt tay” thích bài viết chưa?”
“Anh vừa “trượt tay” rồi.” Vừa nói, Phó Hi Du vừa ôm eo Lam Khê, khuôn mặt cọ cọ vào cổ cô rồi thủ thỉ: “Anh yêu em.”
Lam Khê khẽ mỉm cười, không giấu nổi sự hạnh phúc trong ánh mắt. Mặc dù trong thời gian qua, Phó Hi Du đã nói với cô ba tiếng “Anh yêu em” rất nhiều lần. Nhưng lần nào nghe thấy, trái tim Lam Khê cũng rung động không thôi.
Còn Phó Hi Du dù đã nói ba tiếng “Anh yêu em” rất nhiều lần. Nhưng lúc nào ở bên cạnh Lam Khê, anh cũng muốn nói ba tiếng đó.
Anh yêu em.
“Anh yêu em nhiều lắm, Lam Khê à.” Phó Hi Du dịu dàng nói khiến cho Lam Khê xao xuyến không thôi.
Bàn tay cô nhẹ nhàng vuốt má anh, sau đó đáp: “Em cũng yêu anh.”
Chúng ta yêu nhau.
Yêu đến cuối cuộc đời này.