Phó Hi Du nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt Lam Khê, sau đó nắm lấy bàn tay cô rồi đưa cô vào nhà.
Lam Khê mỉm cười, tay nắm chặt bàn tay Phó Hi Du rồi cùng anh bước đi. Đến khi vào trong nhà, cô cũng không rời anh nửa bước.
Phó Hi Du đương nhiên rất vui. Nhưng nhìn thấy đôi mắt vẫn còn đỏ hoe của Lam Khê, anh lại thấy thương cô nhiều hơn. Không nghĩ rằng, cô lại nói: “Bố đã cho em chuyện năm đó rồi.”
Phó Hi Du thấy thái độ của Lam Khê hoàn toàn thay đổi thì cũng đoán ra rằng cô đã biết điều đó. Và quả đúng như anh đã nghĩ, khi Lam Khê biết được chuyện năm xưa thì đã rất đau lòng.
Nhìn vào đôi mắt vẫn còn vương lệ của cô, trái tim anh lại nhói đau.
Anh kéo cô ngồi xuống ghế, sau đó để cô tựa vào lòng mình mà dỗ dành: “Mọi chuyện đã qua rồi. Từ giờ trở đi chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, được không?”
Lam Khê mỉm cười gật đầu, hai tay vòng qua eo Phó Hi Du rồi ôm lấy anh.
Không biết qua bao lâu, Lam Khê đã mệt mỏi mà ngủ quên trong vòng tay của người yêu mình.
Phó Hi Du không đánh thức cô, còn ôm cô chặt hơn, sau đó đặt lên tóc cô một nụ hôn nhẹ nhàng. Một hồi lâu sau đó, anh mới bế cô vào phòng, cùng cô ngủ một giấc an lành.
Sáng hôm sau.
Lam Khê tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trong vòng tay của Phó Hi Du. Cô hạnh phúc, liền nhắm mắt tận hưởng cảm giác tốt đẹp này.
Phó Hi Du rất nhanh cũng đã tỉnh dậy. Thấy Lam Khê ngoan ngoãn nằm trong lòng mình, anh vô cùng vui vẻ, liền hôn nhẹ lên trán cô.
Không ngờ, Lam Khê bỗng nhiên lại mở mắt rồi nhìn chăm chăm vào khuôn mặt của Phó Hi Du.
Phó Hi Du bị bắt tại trận thì xấu hổ, khuôn mặt thoáng hồng. Nhưng ngay sau đó, anh lại cúi xuống, hôn chụt vào má Lam Khê một cái. Vì vậy, người xấu hổ lại chuyển thành Lam Khê.
Đến bảy giờ.
Phó Hi Du xuống bếp nấu đồ ăn sáng.
Lam Khê đã đánh răng xong, liền xuống dưới bếp muốn phụ giúp Phó Hi Du. Nhưng Phó Hi Du không chịu, nhất quyết bảo cô đứng bên cạnh, để một mình anh làm là được.
Lam Khê cũng vui vẻ nghe lời, đứng bên anh không rời mà xem anh nấu ăn.
Đứng xem một lúc, cô lại vòng tay ôm eo Phó Hi Du, sau đỏ kiễng chân, ghé sát miệng vào tai anh rồi thủ thỉ: “Trông anh thật giống như người vợ hiền.”
Phó Hi Du bật cười, trong lòng có chút bất lực khi thấy Lam Khê nghĩ mình là “vợ hiền”. Thế nhưng, anh vẫn rất vui vẻ mà nói: “Chỉ cần cưới được em, anh làm vợ hay làm chồng cũng đều được.”
Lam Khê nghe vậy thì vừa buồn cười vừa hạnh phúc, liền hôn nhẹ vào má Phó Hi Du.
Lúc này, Phó Hi Du cũng đã nấu xong món ăn nên liền tắt beeps rồi quay lại, ôm lấy Lam Khê rồi hôn môi cô.
Một cái.
Hai cái.
Ba cái.
Đến cái thứ tư, môi Phó Hi Du cứ mãi dính chặt lấy môi Lam Khê không chịu rời.
Lam Khê cũng không nhúc nhích, để yên cho Phó Hi Du hôn mình.
Phó Hi Du biết Lam Khê đang chiều anh nên rất vui vẻ, liền bắt đầu hôn sâu, môi lưỡi quấn quýt mãi không chịu rời. Cho đến khi Lam Khê thấy hơi khó thở, liền đánh nhẹ vào ngực Phó Hi Du thì anh mới chịu dừng lại, sau đó liền ôm lấy Lam Khê rồi dẫn cô ra bàn ăn.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại di động của Phó Hi Du ở trong túi quần vang lên. Anh lấy ra xem thì thấy người gọi là chủ tịch Triệu Việt, trong lòng liền bắt đầu căng thẳng nhưng vẫn nhanh chóng bắt máy.
Lam Khê ở ngay bên cạnh nên nghe được giọng bố mình ở đầu dây bên kia.
Bố cô nói với Phó Hi Du hãy mau đến công ty… và nhớ dẫn theo cả cô nữa.
…
Tám giờ sáng.
Phó Hi Du và Lam Khê xuất hiện tại công ty Việt Tuệ.
Hai người đội mũ, đeo kính và khẩu trang kín mít rồi nắm tay nhau lên phòng làm việc của chủ tịch Triệu Việt. Không nghĩ rằng, khi tới nơi, hai người mới biết bên trong phòng làm việc không chỉ có chủ tịch, mà còn có cả “vợ” của chủ tịch nữa.
Tô Tuệ - vợ của chủ tịch Triệu Việt, cũng là mẹ của Lam Khê khi nhìn thấy Phó Hi Du và con gái thì liền nở nụ cười hiền hậu, trái ngược hoàn toàn với gương mặt vô cùng nghiêm túc của chồng mình lúc này.
Mặc dù bình thường, khuôn mặt của chủ tịch Triệu Việt cũng nghiêm túc nhưng bây giờ, Phó Hi Du lại cảm thấy có gì đó khác biệt. Tuy nhiên, không có thời gian suy nghĩ nhiều, anh liền nhanh chóng chào hai vị tiền bối rồi ngồi xuống ghế.
Lam Khê cũng chào bố mẹ rồi ngồi xuống bên cạnh Phó Hi Du.
Tô Tuệ thấy vậy thì liền hỏi: “Không ngồi cạnh mẹ sao?”
Lam Khê có chút ngượng ngùng nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh, sau đó nắm lấy tay Phó Hi Du rồi nói: “Con muốn ngồi cạnh bạn trai ạ.”
Nghe vậy, Phó Hi Du không nhịn được mà nở nụ cười hạnh phúc. Tô Tuệ cũng vui vẻ, ánh mắt tràn đầy ý trêu chọc cô con gái nhỏ.
Trong khi đó, khuôn mặt của chủ tịch Triệu Việt vẫn nghiêm túc, không chút ý cười.
Phó Hi Du nhìn chủ tịch, cuối cùng cũng biết rốt cuộc vì sao bản thân lại cảm thấy chủ tịch có chút khác biệt với thường ngày.
Lý do chỉ có một. Đó là trước kia, chủ tịch và Phó Hi Du đối mặt với nhau bằng thân phận tiền bối và hậu bối, hoặc là chủ tịch và nghệ sĩ. Còn bây giờ, hai người đối mặt với nhau bằng thân phận bố của bạn gái và bạn trai của con gái.
Nhận ra được điều này, Phó Hi Du lại càng cảm thấy căng thẳng.
Tô Tuệ cũng biết chồng mình đang dọa sợ bạn trai của con gái nên liền đá nhẹ vào chân chồng một cái, ra hiệu cho chồng tươi tỉnh lên một chút, đừng có làm hai đứa nhỏ lo sợ.
Sau đó, Tô Tuệ bắt đầu nói chuyện với Phó Hi Du. Còn Lam Khê thì im lặng, ở bên cạnh nghe cuộc nói chuyện giữa mẹ mình và bạn trai. Thỉnh thoảng, cô lại quay sang nhìn bố mình thì thấy bố vẫn giữ nguyên thái độ nghiêm túc ban đầu.
Một lúc sau, Tô Tuệ nói chuyện với Phó Hi Du một hồi thì cảm thấy khá ưng ý người bạn trai này của con gái. Mặc dù Phó Hi Du không phải người khéo miệng, nhưng lại rất lịch sự, lễ phép, có vẻ là người chân thật.
Hơn nữa, chuyện năm xưa Phó Hi Du đứng dưới mưa chỉ vì Lam Khê bị ốm đã khiến cho Tô Tuệ có hảo cảm sẵn với anh. Hôm qua lại nghe chồng kể đầu đuôi câu chuyện của Phó Hi Du khi còn đi học thì bà cũng cảm thấy thương xót. Lại biết được lý do Phó Hi Du chia tay Lam Khê là vì cô, bà cảm thấy rất cảm động.
Tuy nhiên, vì cả Phó Hi Du và Lam Khê hiện tại đều là người nổi tiếng nên việc yêu đương sẽ không thuận lợi cho sự nghiệp. Mặc dù cả hai được nhiều người ủng hộ, nhưng cũng chính vì vậy nên nếu yêu nhau, tên tuổi của cả hai càng bị dễ dính liền với nhau, khó có thể tách ra được.
Vì vậy, chủ tịch Triệu Việt im lặng từ nãy tới giờ bất ngờ lên tiếng: “Yêu đương cũng được, nhưng bây giờ đừng vội công khai.”
Phó Hi Du đương nhiên biết điều đó, nhưng vẫn không tránh khỏi việc có chút hụt hẫng. Trong khi đó, Lam Khê lại bình tĩnh đáp ứng yêu cầu này của bố cô.
Thấy vậy, khuôn mặt chủ tịch Triệu Việt mới thả lỏng đi phần nào. Sau đó, ông nhìn Phó Hi Du rồi bảo: “Đợi mấy năm nữa, cháu và Lam Khê có chỗ đứng vững vàng trong giới giải trí rồi, chú sẽ cho hai đứa công khai.”
Nghe đến đây, Phó Hi Du thoáng ngẩn người, sau đó là mừng rỡ. Bởi vì chủ tịch Triệu Việt nói mấy năm nữa, anh và Lam Khê có thể công khai. Như vậy là chủ tịch cũng đã xem mối quan hệ giữa anh và Lam Khê là một mối quan hệ nghiêm túc, lâu dài.
Nghĩ đến đây, Phó Hi Du vui sướng không thôi. Nhưng Lam Khê bỗng nhiên lại hỏi: “Vậy nếu con với anh ấy đi hẹn hò mà bị truyền thông chụp lại rồi đăng lên thì làm thế nào ạ?”
Chủ tịch Triệu Việt nghe vậy thì nhíu mày, nghiêm khắc nói: “Con giấu cho kỹ thì sẽ không bị lộ. Nếu không, để bố phát hiện ra con cố ý để truyền thông chụp được hình thì đừng có trách bố.”
Nghe vậy, Lam Khê bật cười rồi trấn an bố: “Con biết rồi. Đằng nào mấy năm nữa cũng công khai nên con không làm vậy đâu.”
Tô Tuệ nhìn thấy con gái vui vẻ thì liền mỉm cười rồi nhìn về phía đồng hồ treo tường. Thấy đã đến chín giờ, bà liền đứng dậy rồi nói với Lam Khê và Phó Hi Du: “Mẹ có việc phải ra nước ngoài mấy hôm. Lúc nào trở về sẽ hẹn hai đứa nói chuyện tiếp nhé!”
“Vâng ạ.” Phó Hi Du cúi đầu, lễ phép chào mẹ của Lam Khê.
Tô Tuệ thấy vậy thì nhìn Lam Khê rồi cười cười, tỏ ý hài lòng với bạn trai của con gái.
Lam Khê cũng mỉm cười rồi tiễn mẹ ra đến cửa. Và thế là sau khi mẹ rời đi, trong phòng chỉ còn Lam Khê, Phó Hi Du và chủ tịch Triệu Việt.
Chủ tịch Triệu Việt cũng không còn lời gì để nói nên liền dặn dò đôi ba câu liên quan đến công việc. Sau đó, ông hỏi Lam Khê: “Sao tối hôm qua không về nhà?”
Lam Khê đang định trả lời thì Phó Hi Du ngồi bên cạnh đã vội vàng đáp: “Hôm qua trời đã tối, đi đường không an toàn nên cháu đã giữ Lam Khê ở lại nhà mình nghỉ ngơi.”
Nói đến đây, Phó Hi Du đưa mắt nhìn về phía Lam Khê rồi lại nói: “Chỉ nghỉ ngơi, không làm gì khác ạ.”
Chủ tịch Triệu Việt nghe vậy thì gật đầu, sau đó nhắc nhở Phó Hi Du: “Bắt đầu từ hôm nay, ban ngày có thể đi chơi, nhưng buổi tối phải đưa Lam Khê về nhà, biết chưa?”
Nghe vậy, Phó Hi Du phải suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời: “Vâng, cháu biết rồi ạ.”