Tô Tuệ nghe thấy giọng Lam Khê thì giật mình. Triệu Miên cũng hoảng không kém, vội vàng quay lại nhìn Lam Khê thì thấy đôi mắt em họ đã đỏ hoe, còn đẫm nước mắt.
Tô Tuệ cũng nhìn thấy khuôn mặt tội nghiệp của con gái, liền vội vàng đứng dậy hỏi: “Lam Khê, con làm sao vậy?”
Cổ họng Lam Khê nghẹn lại, từng giọt nước mắt lại xuất hiện, lăn dài trên má.
“Mẹ vừa nói Phó Hi Du… Năm đó… Năm đó Phó Hi Du đã đứng ngoài cổng nhà mình sao?” Lam Khê nghẹn ngào hỏi, lời nói đứt quãng rất khất khó nghe nhưng Tô Tuệ vẫn hiểu.
Bà vỗ lưng, muốn an ủi con gái nhưng Lam Khê lại hỏi: “Anh ấy đã đứng ngoài cổng… rất lâu sao?” Nói đến đây, Lam Khê không nhịn được mà khóc nấc lên.
Tô Tuệ vội vàng ôm con gái vào lòng, dỗ dành: “Không sao đâu Lam Khê à. Đó là chuyện cũ, đã qua lâu rồi. Không phải bây giờ Phó Hi Du vẫn khỏe mạnh hay sao? Sao con lại khóc chứ?”
Lam Khê ở trong lòng mẹ liền lắc đầu, mếu máo như một đứa trẻ rồi nói: “Nhưng năm đó… anh ấy chắc hẳn rất lạnh… Anh ấy đã đứng dưới mưa… Anh ấy muốn gặp con… Nhưng con không biết… Con không biết anh ấy đã đến để gặp con…”
Tô Tuệ nghe vậy cũng thấy đau lòng mà rơi nước mắt. Triệu Miên đứng bên cạnh tuy không hiểu ngọn ngành sự việc nhưng cũng cảm thấy thương cho Lam Khê và Phó Hi Du.
Nhưng còn chưa kịp an ủi, Lam Khê đã nhanh chóng rời khỏi vòng tay của mẹ mình rồi lau nước mắt. Sau đó, cô quay lại nhìn chủ tịch Triệu Việt đang ở cách đó không xa rồi nói: “Con sẽ đi gặp Phó Hi Du.”
Nói rồi, cô nhìn mẹ và Triệu Miên rồi bước ra khỏi nhà.
Mẹ cô muốn giữ cô lại, nhưng chủ tịch Triệu Việt lại lên tiếng: “Cứ để con bé đi.”
Nghe chồng nói vậy, Tô Tuệ liền nhíu mày, tức giận mà hỏi chồng: “Rốt cuộc Lam Khê đã xảy ra chuyện gì? ”
Chủ tịch Triệu Việt im lặng. Tô Tuệ liền nổi nóng: “Anh nói đi chứ!”
Triệu Miên ở bên cạnh lúc này liền giật mình. Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng động cơ ô tô vang lên, Lam Khê nhanh chóng đã lái xe rời khỏi nhà.
Chủ tịch Triệu Việt thấy vậy thì nói với vợ: “Đều là do anh. Nhưng em đừng lo. Lát nữa Lam Khê gặp Phó Hi Du thì sẽ ổn thôi.”
Tô Tuệ nghe vậy thì càng bực mình, liền nổi giận đùng đùng mà đi về phía chồng: “Tại sao lại là do anh? Rốt cuộc anh đã làm ra chuyện gì rồi? Lại còn nói Lam Khê gặp Phó Hi Du thì sẽ ổn. Bây giờ trời tối, anh để con bé một mình ra ngoài mà còn nói ổn sao?”
Chủ tịch Triệu Việt vốn đã vì chuyện của Du Khê mà vô cùng nhức đầu. Bây giờ lại nghe vợ trách móc, ông nhất thời liền lớn tiếng: “Lam Khê đã hai mươi hai mốt tuổi rồi, đâu còn là đứa nhỏ nữa đâu? Sao em cứ phải lo lắng thái quá như vậy? Con bé đi gặp người yêu của nó thôi, em có cần phải lớn tiếng với anh như thế không?”
“Anh trách em lớn tiếng với anh?” Tô Tuệ trừng mắt nhìn chồng, “Là anh đang to tiếng với em đấy!”
Chủ tịch Triệu Việt nghe vậy thì mới nhận ra bản thân đã nói nặng lời với vợ nên liền vội vàng xin lỗi. Tuy nhiên, vợ ông vẫn vô cùng giận dữ, bắt ông phải giải thích bằng được chuyện gì đã xảy ra.
Trong lúc đó, Triệu Miên đứng bên cạnh đang vô cùng lo lắng cho Lam Khê nhưng lại chẳng biết làm gì.
Một lúc lâu sau đó, chủ tịch Triệu Việt và vợ mới có thể bình tĩnh ngồi nói chuyện với nhau. Triệu Miên không tham gia vào cuộc nói chuyện giữa hai người, nhưng chỉ nghe hai người nói cũng đã hiểu được giữa Lam Khê và Phó Hi Du đã xảy ra chuyện gì.
Triệu Miên cảm thấy chuyện này quả thật vẫn nên để Lam Khê tự mình giải quyết với Phó Hi Du là tốt nhất. Người ngoài cuộc dù có xen vào cũng không giúp được gì. Còn Lam Khê và Phó Hi Du đều đã hiểu ra được tấm lòng của nhau thì mọi chuyện cũng đã dễ dàng giải quyết. Vì thế, Triệu Miên cũng không lo lắng nữa, liền xin phép bố mẹ Lam Khê rồi đi về nhà.
Triệu Miên đi rồi, trong phòng khách lúc này chỉ còn lại vợ chồng chủ tịch Triệu Việt.
Bà Tô Tuệ vẫn còn tức giận chồng mình, lại cảm thấy hành động ngăn cản tình cảm của Du Khê năm xưa là không đúng nên lúc này, bà thật sự không muốn nói chuyện với chồng một chút nào.
Chủ tịch Triệu Việt cũng biết mình làm vợ giận dữ nên không nói nhiều gì, chỉ bảo vợ lên phòng nghỉ ngơi, còn mình sẽ kiểm tra tình hình Lam Khê lúc này.
Tô Tuệ nghe vậy cũng chịu lên trên phòng ngủi. Chủ tịch Triệu Việt sau đó liền gọi điện thoại cho Phó Hi Du.
Lúc này, Phó Hi Du đang ngồi ở bàn làm việc.
Theo thói quen, lúc này anh sẽ lấy máy ghi âm mà Lam Khê tặng ra để lưu lại những điều mình muốn nói với cô. Thế nhưng, bây giờ máy ghi âm đã quay về với cô rồi. anh chẳng thể làm gì khác ngoài việc dần dần từ bỏ thói quen.
Bỗng nhiên, điện thoại của Phó Hi Du vang lên.
Anh nhìn lên màn hình thì thấy người gọi là chủ tịch Triệu Việt nên liền nhanh chóng nghe máy. Không nghĩ rằng, chủ tịch lại hỏi: “Lam Khê đến nhà cháu chưa?”
Phó Hi Du đơ người trong giây lát, sau đó vội vàng đáp: “Lam Khê chưa đến nhà của cháu. Có chuyện gì vậy ạ?”
“Vậy thì chắc con bé sắp đến rồi đấy.” Chủ tịch Triệu Việt nói, “Hai đứa cứ từ từ nói chuyện với nhau. Còn sáng mai, cháu hãy tới công ty Việt Tuệ. Chú có việc cần nói với cháu.”
Nói dứt lời, chủ tịch Triệu Việt liền tắt máy, không hề đợi Phó Hi Du trả lời.
Phó Hi Du lúc này vô cùng hoang mang. Anh vừa thấy lo lắng vì tại sao Lam Khê đến nhà anh, lại vừa mong đợi sự xuất hiện của cô tại ngôi nhà của mình.
Ngay lập tức, anh mở cửa phòng rồi chạy một mạch ra cổng. Đúng lúc này, giữa màn đêm tối tăm, ánh sáng từ đèn xe ô tô bỗng lóe lên từ phía xa.
Phó Hi Du nhìn chiếc ô tô đang tới gần, nhanh chóng đã liền nhận ra chiếc ô tô này là của Lam Khê.
Anh vô cùng bồn chồn, hồi hộp, nhưng cũng rất mừng rỡ, kích động. Trong khi đó, Lam Khê ngồi trong xe cũng đã nhìn thấy anh.
Cô đã nhìn thấy người mà cô muốn gặp nên những giọt nước mắt lại bất giác trào ra.
Đến nơi, xe ô tô dừng lại.
Phó Hi Du nhìn qua cửa kính của xe, chờ đợi Lam Khê bước ra.
Ngay sau đó, cửa xe liền mở. Phó Hi Du đang không biết nên đối mặt với Lam Khê thế nào thì không ngờ, cô vừa rời khỏi xe đã bước tới, ôm chầm lấy anh.
Tim anh lỡ nhịp, ngay sau đó lại đập nhanh hơn, mạnh hơn.
Lam Khê vùi mặt vào trong lồng ngực anh, trái tim đau đớn như đang dần dần lành lại. Tuy nhiên, những giọt nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi.
Mà Phó Hi Du lại không biết rằng Lam Khê đang khóc. Lúc này, anh đã bị hành động bất ngờ của Lam Khê làm cho ngây ngẩn.
Nhưng bỗng nhiên, Lam Khê siết mạnh cánh tay, ôm chặt lấy Phó Hi Du. Sau đó, Phó Hi Du liền phát hiện ra Lam Khê có điểm bất thường nên liền hỏi: “Em sao vậy, Lam Khê?”
Lam Khê muốn đáp rằng mình không sao, nhưng cổ họng cô lại như bị bóp nghẹt lại. Khó khăn lắm, cô mới có thể nói: “Em ổn mà.”
Thế nhưng, nghe giọng nói khác lạ, Phó Hi Du ngay lập tức nhận ra Lam Khê không hề ổn chút nào.
Anh vội vàng lùi lại, cúi xuống nhìn khuôn mặt Lam Khê.
Nhờ ánh trăng soi sáng, anh đã thấy Lam Khê đang khóc, hai mắt đã đỏ hoe trông đáng thương vô cùng.
Trái tim anh đau nhói, bàn tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ bé của Lam Khê mà hỏi: “Tại sao em lại khóc?”
Lam Khê nghe vậy lại không kiềm chế được, nước mắt lại rơi nhiều hơn. Phó Hi Du lại càng đau lòng, vội vàng dỗ dành: “Đừng khóc! Em đừng khóc được không? Nhìn em khóc, trái tim anh thật sự đau lắm… Rất đau…”
Nghe đến đây, Lam Khê khóc nấc lên: “Em xin lỗi… Em xin lỗi vì đã làm anh đau… Em xin lỗi… Em cũng thích anh… Đừng chia tay em nữa được không? Dù có chuyện gì đi chăng nữa cũng đừng chia tay em… Được không?”
Phó Hi Du vội vàng gật đầu rồi ôm Lam Khê vào lòng: “Được… Anh sẽ không bao giờ chia tay em nữa… Anh thích em… Anh yêu em… Anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa đâu…”
Nghe vậy, ở trong vòng tay của Phó Hi Du, Lam Khê liền mỉm cười.
Cô nói: “Em cũng yêu anh.”