[Lam Khê à…
Kể từ ngày cậu tặng máy ghi âm đến hôm nay đã được ba ngày rồi. Và cũng là ba ngày rồi, cậu chưa đi học, chúng ta cũng chưa gặp nhau. Vì vậy, tớ quyết định chiều nay sẽ đến nhà cậu.
Mặc dù tớ biết cậu có việc bận, có lẽ sẽ rất muộn mới về. Tuy nhiên, tớ có thể chờ được. Chỉ là…
Khi cậu thấy tớ, cậu sẽ cảm thấy tớ phiền thôi.
Hy vọng… Cậu sẽ không cảm thấy phiền.]
Nghe tới đây, Lam Khê cong môi cười.
Phiền cái gì mà phiền chứ? Anh không biết là ngày đó, tôi cũng rất nhớ anh sao?
Lam Khê khẽ cúi đầu, lại nhấn bản ghi âm tiếp theo. Nhưng lần này, cô đã phát hiện ra nỗi lo sợ mà Phó Hi Du chưa bao giờ nói cho cô biết.
[Lam Khê à… Tớ vừa gặp được cậu rồi. Tớ vui lắm. Nhưng mà…
Tớ lại nhớ cậu rồi…
Tớ không biết tớ bị làm sao nữa. Nhưng mà…
Tớ nhớ cậu lắm.
…
À… đúng rồi…
Hôm nay, tớ đến nhà cậu vào buổi chiều và đã gặp chú Triệu Việt.]
Nghe đến đây, Lam Khê thoáng sững sờ.
Trong máy ghi âm, giọng nói Phó Hi Du lại cất lên.
[Đến tận hôm nay tớ mới biết chú Triệu Việt là bố của cậu.
Tớ đã rất bất ngờ, cũng rất hồi hộp. Bởi vì chú ấy là bố của cậu mà.
Chú Triệu Việt là bố của người tớ thích, cho nên tớ không thể kìm nén được sự bối rối. Thế nhưng, tớ vẫn tỏ ra bình tĩnh ngồi nói chuyện với chú ấy. Và tớ biết được một bí mật của cậu.
Chú Triệu Việt đã nói cho tớ biết là cậu rất thích tớ, còn dán ảnh tớ rồi treo ở phòng học. Thậm chí, cậu còn vì tớ mà chọn học ở ngôi trường hiện tại.
Thật sự, nghe được những lời đó, tớ đã rất vui.
Nhưng rồi, tớ lại sợ.
Tớ sợ tình cảm cậu dành cho tớ không phải là tình cảm nam nữ, mà chỉ vì cậu từng hâm mộ tớ thôi.
Tớ thật sự đã rất lo lắng.
Và rồi, tớ còn được nghe một việc khiến cho tớ lo lắng hơn gấp bội.
Đó là việc cậu muốn trở thành người nổi tiếng.]
Lam Khê ngẩn người.
Hóa ra Phó Hi Du đã biết chuyện cô muốn trở thành người nổi tiếng từ lâu rồi sao?
Và anh nói rằng anh rất lo lắng vì chuyện đó?
Lúc này, giọng nói Phó Hi Du trong máy ghi âm lại vang lên:
[Ngay từ lúc mới bắt đầu hẹn hò với cậu, tớ đã có cảm giác mình không xứng với cậu rồi.]
“Thịch!” Trái tim Lam Khê bỗng đập mạnh, đau đớn vô cùng.
Phó Hi Du lại nói:
[Vậy mà bây giờ, cậu lại sắp trở thành người nổi tiếng, khiến cho tớ cảm giác bản thân càng ngày càng có khoảng cách với cậu hơn.
Thật sự, tớ sợ lắm.
Sợ rằng nếu cậu trở nên quá xuất sắc, cậu sẽ không cần tớ nữa. Bởi vì ngay cả tớ cũng nhận thấy ngoài ngoại hình ra, mình chẳng có thế mạnh gì cả.
Học hành không tốt, tính cách cũng không tốt. Lúc nào cũng khô khan, nhạt nhẽo, không biết nói lời ngọt ngào,... Nói chúng là không có điểm nào tốt cả.
Cậu biết không? Đến cả bố của tớ cũng chán ghét tớ. Ông ấy nói tính cách tớ ngày càng lầm lì, học hành cũng ngày càng tệ đi, thậm chí cả đạo đức cũng ngày càng xuống dốc, không nghe lời bố, chỉ biết đi đánh nhau.
Ông ấy nói tớ giống như mấy kẻ không ra gì, khiến ngay cả người làm bố như ông ấy cũng ghét thì làm sao có thể khiến người khác yêu quý được.
Tớ cảm thấy những lời ông ấy nói thật tàn nhẫn… Thế nhưng… Những lời tàn nhẫn đó không hề sai.
Một người tồi tệ như tớ làm sao có thể khiến người khác yêu quý được chứ?
Vậy mà tại sao… Cậu lại đồng ý hẹn hò với tớ?]
“Bởi vì em thích anh mà…” Lam Khê nghẹn ngào đáp.
Trái tim cô lúc này đã bị những lời nói của Phó Hi Du làm cho xót xa.
Tại sao anh lại có thể tự nói bản thân như thế chứ? Anh có biết anh tuyệt vời như thế nào không?
Anh không chỉ tuyệt vời, mà anh còn là duy nhất.
Lam Khê thích anh, vì vậy thấy anh chỗ nào cũng tốt, vậy mà anh lại nói rằng mình không có điểm nào tốt cả.
Sao anh lại có thể nói ra những lời nhẫn tâm như vậy chứ?
Lúc này, bản ghi âm vẫn đang phát. Giọng nói Phó Hi Du lại vang lên.
[Thật ra chiều nay, tớ đã nghĩ có khi nào cậu đã bắt đầu cảm thấy chán tớ rồi hay không.
Nếu cậu cảm thấy chán ghét, tớ nghĩ cậu cũng sẽ không nói ra. Và kể cả khi muốn chia tay, cậu cũng sẽ không nói. Vì vậy…
Liệu tớ có nên cho cậu một bậc thang đi xuống hay không?]
Nghe đến đây, Lam Khê vừa đau xót vừa tức giận.
Cô không hiểu được tại sao Phó Hi Du lại có suy nghĩ tiêu cực như thế chứ? Sao lại nghĩ là cô chán ghét anh, muốn chia tay với anh nhưng lại không dám nói?
Thật là một suy nghĩ vô cùng ngu ngốc.
Hơn nữa, Phó Hi Du định cho cô một bậc thang đi xuống là có ý gì? Chẳng lẽ muốn nói lời chia tay để không làm cô phải khó xử sao?
Lam Khê nghĩ đến đây thì trái tim đột nhiên thắt lại.
Nhưng không đúng!
Lam Khê nhìn vào mốc thời gian của bản ghi âm này trên chiếc máy. Vào mốc thời gian này, Phó Hi Du vẫn chưa nói lời chia tay với cô.
Lam Khê thấy vậy mới thở nhẹ một hơi, lại nghe thấy Phó Hi Du nói:
[Tớ đã nghĩ vì tốt cho cậu thì không nên để cậu phải khó xử.
Không nói đến chuyện cậu đã chán ghét tớ hay chưa, mà chỉ nói đến chuyện trong tương lai, cậu sẽ là người nổi tiếng thì tớ đã cảm thấy bản thân không nên tiếp tục ở bên cạnh cậu rồi.
Người ta nói làm người nổi tiếng thì không nên yêu đương mà, phải không? Có người còn nói yêu đương sẽ làm ảnh hưởng đến sự nghiệp. Mà tớ thì không muốn làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của cậu. Hơn nữa…
Nếu để người khác biết cậu thích một người như tớ, liệu cậu có cảm thấy mất mặt không?]
Nghe được hai chữ “mất mặt”, cổ họng Lam Khê đắng ngắt, những giọt nước mắt không tự chủ mà cứ tuôn rơi.
Lam Khê rất thương Phó Hi Du. Nhưng vì Phó Hi Du có những suy nghĩ tiêu cực này trong đầu nên Lam Khê thật sự rất giận anh.
Thế rồi, cô lại tức giận và oán trách chính bản thân mình.
Lam Khê giận mình vì sao không nhận ra Phó Hi Du vẫn luôn tự ti, trách mình vì sao không khiến cho Phó Hi Du có cảm giác an toàn.
Chẳng lẽ… cũng chính vì như vậy nên Phó Hi Du mới chia tay cô sao?
Lam Khê nghĩ vậy thì vô cùng đau lòng.
Mà lúc này, giọng nói của Phó Hi Du lại vang lên:
[Lam Khê à.
Tớ xin lỗi.
Xin lỗi cậu rất nhiều vì đã có suy nghĩ phiến diện như thế.
Nhưng rất may mắn vì hôm nay tớ đã chờ cậu về nhà. Sau đó, tớ thấy cậu vừa xuống xe đã ngay lập tức gọi điện cho tớ.
Vào giây phút đó, tớ đã biết là cậu thật sự thích tớ. Vì vậy, tớ đã quyết định vứt hết mọi tự ti của bản thân để đến bên cậu.
Tớ thích cậu. Cậu cũng thích tớ. Cho nên tớ sẽ thật cố gắng để hai chúng ta ở bên nhau thật hạnh phúc.
Hãy tin tưởng tớ.
Tớ thích cậu, Lam Khê]
Bản ghi âm kết thúc.
Lam Khê khẽ nở một nụ cười, trái tim đau đớn bây giờ mới nhận được sự an ủi.
Cô rất vui.
Cô rất hạnh phúc.
Bởi vì Phó Hi Du - bạn trai của cô đã lựa chọn ở bên cạnh cô.
Nhưng rồi, Lam Khê lại nhớ ra, bạn trai bây giờ đã hóa thành bạn trai cũ mất rồi.
Tại sao chứ?
Tại sao lúc ấy đã lựa chọn bên cạnh cô rồi nhưng kết quả vẫn là chia tay?
Lam Khê bật bản ghi âm tiếp theo.
Bản ghi âm phát lên, cô lắng nghe từ đầu đến cuối.
Bản ghi âm kết thúc, cô lại tiếp tục bật bản tiếp theo.
Cứ như vậy, từng bản, từng bản một cô đều nghe. Nhưng lạ là ở những bản ghi âm này, Lam Khê hoàn toàn không phát hiện ra một chút điểm bất thường hay là sự thay đổi nào ở Phó Hi Du.
Vì thế, Lam Khê lại tiếp tục bật những bản ghi âm khác.
Và dần dần, cô phát hiện mốc thời gian ở trên các bản ghi âm đang ngày càng gần với thời gian mà Phó Hi Du nói lời chia tay với cô.
Lam Khê cũng vì vậy mà càng cảm thấy bồn chồn, thấp thỏm.
Thế nhưng, cô vẫn không do dự mà nhấn vào bản ghi âm tiếp theo.
Bản ghi âm này được ghi vào tám ngày trước khi Phó Hi Du chia tay với cô.
[Chào Lam Khê.
Hôm nay vẫn như những ngày đi học bình thường. Tớ được nhìn thấy cậu, được ngồi cạnh cậu,... Ở trên thư viện còn được ôm cậu, hôn cậu.
Tớ rất vui.
Tớ mong những ngày như vậy sẽ mãi mãi tiếp diễn.
Nhưng tớ biết rất nhanh chúng ta sẽ ra trường, có thể sẽ phải xa nhau.
Tớ không muốn xa cậu. Vì thế, tớ muốn học cùng một trường đại học với cậu. Nhưng mà tớ không biết cậu thì vào trường gì. Tớ đang muốn hỏi cậu. Tuy nhiên…
Tớ sợ mình không đủ sức để học chung với cậu…
Nhưng tớ sẽ cố gắng. Nếu không học cùng trường thì cũng sẽ chọn một trường thật gần với trường của cậu. Nhất định tớ sẽ tìm mọi cách để được ở gần cậu. Bởi vì…
Tớ thích cậu.]
Bản ghi âm kết thúc.
Lam Khê bất giác mỉm cười rồi bật bản tiếp theo.