Không cho Phó Hi Du có cơ hội tranh cãi, Lam Khê đã dúi chiếc cặp tóc vào trong bàn tay anh rồi bảo: “Chiếc cặp tóc này một là anh giữ lấy, hai là tôi vứt nó, không có sự lựa chọn thứ ba. Còn chiếc máy ghi âm và mấy mảnh vỡ kia thì anh mau trả lại cho tôi. Tôi sẽ xử lý nó.”
Nói xong, Lam Khê liền đi vào nhà rồi khóa cổng lại, để mặc Phó Hi Du đang chết lặng đứng ngoài cổng.
Một lúc lâu sau.
Phó Hi Du cũng rời đi.
…
Hai ngày sau.
Lam Khê đang ngồi ở phòng khách xem tivi thì tiếng chuông cửa lại vang lên. Cô nghĩ chắc Phó Hi Du đến đưa máy ghi âm nên liền ra mở cửa, không ngờ người đến lại là Đồng Sơn.
“Chào anh.” Lam Khê mỉm cười.
Đồng Sơn cũng tươi cười chào lại rồi đưa cho cô một chiếc hộp nhỏ, bên trong là chiếc máy ghi âm mà Phó Hi Du đưa.
Lam Khê nhận lấy, Đồng Sơn liền nhanh chóng rời đi.
Lam Khê sau đó lại quay lại phòng khách để xem phim. Tuy nhiên, cô lại nhớ ra chuyện mảnh vỡ của quả cầu thủy tinh.
Hai hôm trước, Lam Khê đã bảo Phó Hi Du đưa cả mảnh vỡ để mình xử lý rồi, sao hôm nay lại đưa mỗi chiếc máy ghi âm tới thế? Chẳng lẽ là anh đã vứt mảnh vỡ đi rồi sao?
Lam Khê cũng không muốn nghĩ nhiều. Dù sao cũng chỉ là vài mảnh vỡ, không đáng để ý tới. Còn về chiếc máy ghi âm, Lam Khê chưa biết nên xử lý thế nào.
Nếu vứt đi thì phí, nhưng nếu dùng thì chẳng phải cô đã sử dụng lại đồ của Phó Hi Du sao?
Lam Khê suy nghĩ một hồi thì quyết định để chiếc máy ghi âm này vào xó xỉnh nào đó. Nhưng trước hết, cô nghĩ mình cần phải xóa hết tất cả những gì mà Phó Hi Du đã lưu lại trong chiếc máy này đã.
Tuy nhiên, khi bật nút nguồn lên lên, cô mới biết Phó Hi Du đã cài mật khẩu cho chiếc máy này.
Lam Khê: “...”
Lam Khê hậm hực, liền đi lên trên phòng rồi đặt máy ghi âm lên trên bàn làm việc, không thèm ngó ngàng tới.
Mấy ngày sau, cô sang nước ngoài tham dự tuần lễ thời trang. Trong lúc đó, Phó Hi Du đang đóng vai khách mời trong một bộ phim điện ảnh.
Bộ phim này quy tụ dàn diễn viên nổi tiếng, có thâm niên trong nghề. Phó Hi Du trong quá trình quay phim đã làm quen được với không ít các diễn viên. Mặc dù anh trầm tính, ít nói nhưng tính cách ngay thẳng, nói chuyện lễ phép nên rất được lòng các tiền bối trong nghề.
Gần một tháng sau.
Lam Khê trở về từ nước ngoài thì liền về nhà nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau.
Bố mẹ Lam Khê về nhà.
Sau bao ngày không gặp con gái, chủ tịch Triệu Việt cũng đã không còn tức giận chuyện Lam Khê tự ý livestream nữa. Còn Tô Tuệ - mẹ của Lam Khê từ trước đến giờ không hề cảm thấy con gái của mình làm vậy là sai.
Đến buổi chiều.
Tô Tuệ chuẩn bị bữa tối, sau đó gọi cả Triệu Miên đến dùng bữa.
Lúc ăn cơm, mọi người nói chuyện rất vui vẻ.
Ăn xong, Tô Tuệ và Triệu Việt ngồi ở phòng khách xem phim “Không thể nhìn thấy trái tim anh”, còn Lam Khê và Triệu Miên thì dọn dẹp bát đĩa rồi lên trên phòng nói chuyện riêng.
Vừa vào phòng, Triệu Miên đã để ý đến chiếc máy ghi âm trên bàn làm việc của Lam Khê. Nhưng nói chuyện với nhau được một lúc, Triệu Miên mới hỏi: “Em mua chiếc máy ghi âm kia làm gì vậy?” Triệu Miên ngồi cạnh Lam Khê trên giường, tay chỉ vào chiếc máy ghi âm trên bàn làm việc.
Lam Khê trả lời: “Em tùy ý mua thôi, cũng không dùng vào việc gì quan trọng cả.”
Triệu Miên nghe thấy Lam Khê vậy thì gật đầu, sau đó đứng dậy cầm chiếc máy lên xem xét.
Cô đang muốn mua một chiếc máy ghi âm mới nhưng chưa có thời gian đi chọn. Bây giờ nhìn thấy máy của Lam Khê, Triệu Miên thấy khá thích nên liền hỏi: “Em mua ở đâu vậy?”
“Em mua ở cửa hàng điện tử XX.”
“Ừ. Vậy ngày mai hai chị em mình đi đến đấy nhé! Chị muốn mua loại máy này.” Triệu Miên vừa nói vừa bật nguồn máy ghi âm lên.
Lam Khê thấy vậy cũng không ngăn cản, liền lấy điện thoại ra lướt tin tức. Nhưng bỗng nhiên, Triệu Miên lại lên tiếng với vẻ mặt đầy ngạc nhiên: “Lam Khê à, em ghi âm gì mà nhiều thế? Gần hai trăm bản ghi… Trời ạ! Bản ghi đầu tiên là từ hơn ba năm trước á?”
Lam Khê nghe vậy thì vô cùng bất ngờ.
Nhưng mà khoan đã!
Lam Khê khó hiểu hỏi Triệu Miên: “Máy ghi âm có mật khẩu mà… Sao chị lại xem được?”
Triệu Miên cười cười: “Ai bảo từ điện thoại đến laptop em đều đặt mật khẩu là ngày sinh nhật của mình. Bây giờ máy ghi âm cũng đặt mật khẩu như thế, bảo sao chị lại không biết chứ.”
“Chị nói gì cơ?” Lam Khê nhíu mày, có chút không tin được mà hỏi, “Mật khẩu của máy ghi âm… là sinh nhật của em sao?”
Triệu Miên tròn mắt nhìn Lam Khê, có chút khó hiểu mà nói: “Thì đúng rồi… Chẳng lẽ mật khẩu em đặt mà em cũng không biết sao?”
Lại nhìn đến bản ghi âm đầu tiên là từ tận hơn ba năm trước, Triệu Miên liền hỏi: “Mà chị tưởng chiếc máy này em mới mua? Hóa ra là mua lâu rồi à? Sao chị đến phòng em nhiều lần mà bây giờ mới thấy nhỉ?”
Lam Khê không trả lời, chỉ trầm mặc suy nghĩ.
Triệu Miên cảm thấy là lạ, cũng cảm thấy tò mò nên liền ấn thử vào bản ghi thứ nhất. Không nghĩ ngay lập tức, một giọng nam trầm ấm đã vang lên.
[Chào Lam Khê, tớ là Phó Hi Du.]
Lam Khê nghe thấy giọng nói của Phó Hi Du thì liền ngẩn người, sau đó vội nhìn về phía máy ghi âm.
Triệu Miên lúc này cũng ngơ ngác, không biết nên làm gì thì Phó Hi Du đã nói tiếp.
[Hôm nay là ngày kỷ niệm một tháng chúng ta bên nhau.
Vừa rồi, tớ mới nhận chiếc máy ghi âm này từ cậu. Tớ thật sự rất thích nó.
…
Và đúng như cậu nói, có nhiều lúc tớ muốn nói với cậu chuyện gì đó, nhưng cuối cùng tớ lại im lặng.
Lần này cũng vậy. Tớ muốn nói với cậu rằng tớ rất thích món quà cậu tặng. Vậy mà không hiểu sao… tớ lại nói ra được.
Rất may, bởi vì bây giờ cậu đã tặng chiếc máy ghi âm này cho tớ. Cậu bảo nếu tớ có điều gì muốn nói thì hãy ghi âm, đợi đến lúc sẵn sàng rồi đưa lại cho cậu.
Tớ sẽ làm như vậy. Nhưng tớ cũng sẽ cố gắng mạnh dạn hơn để có thể nói ra những điều mình muốn nói với cậu mà không cần truyền đạt qua chiếc máy ghi âm này.
Và điều đầu tiên tớ muốn nói với cậu là…
Tớ rất thích cậu.
Có một ngày, tớ sẽ đích thân nói với cậu.
Tớ thích cậu.]
Đoạn ghi âm kết thúc.
Triệu Miên có chút hoang mang mà nhìn Lam Khê.
Lúc này, trong lòng Lam Khê xuất hiện hàng trăm cảm xúc ngổn ngang. Cô không thể biết chính xác những thứ cảm xúc trong lòng mình là gì. Nhưng cô biết Phó Hi Du vừa nói anh thích cô.
Phó Hi Du thích cô.
Hóa ra ba năm trước, anh đã thích cô.
Cổ họng Lam Khê nghẹn lại, sự xúc động khiến cho đôi mắt cô đã đỏ hoe.
Triệu Miên tiến đến muốn an ủi cô, không nghĩ Lam Khê lại nói với giọng nghẹn ngào: “Chị có thể cho em ở riêng một lát được không?”
Triệu Miên có chút do dự nhưng vẫn nghe theo Lam Khê, liền đưa chiếc máy ghi âm cho Lam Khê rồi rời khỏi phòng.
Thấy Triệu Miên đi rồi, Lam Khê liền ngồi sụp xuống đất.
Không biết qua bao lâu, cô mới từ từ nhấn vào bản ghi âm thứ hai.
Giọng nói của Phó Hi Du lại vang lên.
[Chào Lam Khê!
Hôm nay cậu vẫn chưa đi học. Vì thế, tớ rất nhớ cậu.
(Đây là khoảng thời gian Lam Khê quay MV đầu tiên với Từ Tuấn Lam và có lịch chụp ảnh tạp chí nên xin phép nghỉ học vài ngày.)
Với lại, tớ chưa kịp nói cho cậu biết là lần này, tớ đã từ hạng 22 lên hạng thứ 7 trong lớp. Tất cả đều là nhờ cậu ở bên cạnh tớ, giúp tớ học tập. Tớ muốn nói tớ cảm ơn cậu rất nhiều.
Nhưng mà… Điều tớ muốn nói nhất vẫn là tớ rất nhớ cậu.]
[Chào Lam Khê!
Sáng nay tớ đã ghi âm rồi, nhưng bây giờ tớ rất nhớ cậu nên lại muốn nói chuyện với cậu.
Tớ nhớ cậu lắm…
…
Thật ra, tớ không muốn cho cậu biết tâm trạng không vui của mình đầu… Nhưng mà…
Tớ nhớ cậu đến mức không muốn học tập nữa.
Không có cậu bên cạnh, đừng nói là hạng 7, mà dù có được hạng nhất, tớ cũng cảm thấy thật vô vị…
Vì vậy, cậu mau đi học đi nhé!
Không có cậu, tớ thật sự rất khó chịu.
Tớ nhớ cậu.
Tớ thích cậu]
Trái tim Lam Khê quặn thắt lại. Một giọt nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống chiếc máy ghi âm.
Bàn tay Lam Khê bất giác di chuyển, nhẹ nhàng chạm lên ngực trái - nơi trái tim vẫn còn đau đớn. Truyện Đô Thị
Đau đớn bởi vì phát hiện ra Phó Hi Du đã từng thích cô, thích rất nhiều. Nhiều đến nỗi chỉ xa cô mấy ngày cũng ôm nỗi nhớ nhung.
Vậy mà tại sao chứ?
Tại sao anh lại chia tay cô?
Chẳng lẽ tình cảm có thể thay đổi nhanh như vậy sao?
Lam Khê đau xót, nhưng vẫn tiếp tục nhấn vào bản ghi âm tiếp theo. Cô muốn nghe xem tình cảm của Phó Hi Du đã dần dần phai nhạt như thế nào. Cô muốn biết rốt cuộc tại sao tình cảm của Phó Hi Du dành cho mình đã từng mãnh liệt như vậy nhưng lại biến mất nhanh đến như thế.
Thế nhưng, dù muốn biết nhưng Lam Khê cũng rất sợ. Cô sợ rằng khi thấy quá trình thay đổi của Phó Hi Du, bản thân sẽ càng thêm đau lòng.
Tuy nhiên, bản ghi âm tiếp theo đã bắt đầu phát.